Dùng sức hôn lên phía sau tai của Lê Khải Liệt, hắn mút vành tai của người này, “Hiện tại để cho ngươi xem rốt cục là ai cường bạo ai–”
Cũng giống như áo sơ mi của hắn bị xé mở, chẳng qua lần này bị xé mở là quần áo của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển áp chế đối phương, đồng tử màu đen phản xạ màu mực trong căn phòng không được bật đèn, bên trong giống như ẩn chứa vô số quá khứ vừa thần bí vừa cổ xưa…
Người đàn ông lưng đeo tội lỗi.
Dùng bất cứ ngôn ngữ gì cũng không thể an ủi, đây là chuyện vượt quá năng lực của Lê Khải Liệt, hắn có thể làm chính là cột chặt người này vào bên mình một cách ích kỷ, gắt gao ôm vào trong lòng, mặc kệ cái gì là quá khứ hay tương lai.
“Vậy ngươi nên dịu dàng một chút, Duy yêu, ta sợ đau.” Thân thể ma sát với tấm trải giường phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ, Lê Khải Liệt thì thầm một cách gian tà. Vu Duy Thiển từ phía trên nhìn xuống, “Khi ngươi dùng xiềng xích khóa ta lại ở trên giường thì ta cũng không thấy ngươi lo lắng là ta sẽ đau.”
Bị đối đãi một cách bạo lực, Lê Khải Liệt không có cách gì để giải thích hay phản bác, bởi vì Vu Duy Thiển đã dùng nụ hôn để ngăn chặn miệng của hắn, ngay cả tiếng thở dốc cũng không thể thoát ra. Người đàn ông tóc đen nuốt hết thảy tiếng rên rỉ động tình của Lê Khải Liệt.
“Ngươi muốn dùng cách này để an ủi ta? Cẩn thận ta ăn sạch sẽ không còn miếng xương.” Lời nói chế nhạo theo hơi thở phun ra ở bên tai của Lê Khải Liệt.
“Vậy ngươi cứ từ từ mà ăn.” Là an ủi hay là đau lòng, cũng có thể chính là dục vọng, đã sớm bị lẫn lộn, có người không sợ khiêu chiến, hơn nữa còn vui vẻ nghênh chiến, nụ hôn chào đón của Lê Khải Liệt là câu trả lời mà Vu Duy Thiển nhận được.
Vu Duy Thiển tránh đi bờ môi của đối phương, mạnh mẽ đè Lê Khải Liệt trên giường, lột sạch tất cả quần áo còn sót lại của hắn, sau đó lại một lần nữa hung hăng hôn xuống.
Khi lực lượng đối kháng cân bằng, tương phản với thân thể đang chuyển động là sự yên lặng giống như hết thảy mọi vật xung quanh không hề tồn tại, mồ hôi chảy xuôi cùng tiếng thở dốc nặng nề giống như có sinh mệnh của riêng mình, chúng nó phập phồng theo tiết tấu trầm thấp.
“Ưm – Duy, ngươi càng ngày càng cừ.” Tán dương một cách hào phóng, Lê Khải Liệt ôm lấy lưng của Vu Duy Thiển trong từng trận xóc nảy, hơi thở mất ổn định, “Nhưng đừng dùng sức như vậy, chậm lại một chút….”
“…..Còn dám nhiều lời!” Ánh mắt nhìn như ngạo mạn lại ẩn chứa dịu dàng đang nhìn Lê Khải Liệt, trong ánh mắt kia là lửa cháy hừng hực, “Ngươi muốn tặng ta cho người khác, ngươi nói ra những lời như vậy, trước kia bảo rằng tuyệt đối không giao ta cho bất kỳ ai khác cũng là ngươi cơ mà?”
Đêm nay Vu Duy Thiển không giống bình thường, hắn giống như mất kiểm soát, chế ngự hai tay của Lê Khải Liệt, dùng lực lượng thân thể không ngừng áp bức hết thảy phản ứng của đối phương, tư thế tấn công sắc bén làm cho người ta không thể ngăn cản.
Lê Khải Liệt dường như có thể cảm nhận được sự tức giận nào đó trong sự khát cầu mạnh mẽ này, hắn đưa tay ôm chặt lấy Vu Duy Thiển, hôn lên bờ môi của đối phương.
“Làm như vậy ta cũng rất khổ sở, ngươi có biết ta đau lòng nhiều như thế nào hay không, nhưng ngươi không nỡ để ta đau lòng, ta cũng đánh cược ngươi tuyệt đối không nỡ…” Tiếng thở dốc dồn dập giao hòa giữa nụ hôn của hai người, phiêu tán trong không khí ẩm ướt.
Vu Duy Thiển hung hăng trừng mắt nhìn Lê Khải Liệt, liên tục chiếm đoạt, hắn không biết thời gian trôi qua bao lâu, trước mắt là khuôn mặt hưng phấn vì dục vọng của Lê Khải Liệt, ôm lấy hắn, kịch liệt phản ứng, hò hét không hề che giấu.
Phản ứng của Lê Khải Liệt vĩnh viễn rất thẳng thắn, mãi cho đến cuối cùng, trên mặt giống như vẫn còn viết mấy chữ chưa muốn chấm dứt, bàn tay ẩm ướt mồ hôi mò lên thắt lưng của Vu Duy Thiển, “Thế nào? Lại một lần nữa?”
Vẫn chưa được cho phép thì nụ hôn đã rơi xuống mắt của Vu Duy Thiển, đây mới là mục đích của hắn, xương quai xanh, lồng ngực, bả vai, giống như muốn hôn mỗi một chỗ trên người của Vu Duy Thiển, những nụ hôn liên miên không dứt khiến Vu Duy Thiển khó có thể chịu được.
“Đủ chưa? Đến đây đi?” Tiếng nói mất kiên nhẫn đầy áp lực, hắn chịu không nổi loại khiêu khích không dứt khoát này.
“Ta đang thưởng thức kiệt tác của tạo hóa–”
Cái gọi là thức thần hóa ra là hồn phách của người thân, lưng đeo tội lỗi nhưng vẫn sống kiêu ngạo như cũ, đã không còn ngôn ngữ gì có thể nói ra cảm giác của Lê Khải Liệt đối với người đàn ông này, làm cho thân thể va chạm kịch liệt của hai người hóa thành ngôn ngữ, hắn biết Vu Duy Thiển thích dùng hành động để chứng minh hết thảy.
Bóng đêm càng lúc càng nặng nề, thân thể giao nhau như những đợt sóng biển cuồn cuộn, trao đổi vô cùng nhuần nhuyễn làm cho người ta không muốn mở miệng, cho đến khi sự rung chuyển trong không khí được bình ổn, yên tĩnh được trả về vị trí cũ của nó.
“Ngươi không thể đem sức lực để dùng cho chuyện khác hay sao?” Tê liệt mà nằm sóng soài trên giường, Vu Duy Thiển chậm rãi giật giật thắt lưng.
Đồng tử hiện lên ý cười hơi hơi chớp động, “Sao? Chịu không nổi? Vừa rồi chẳng phải ngươi cũng đối với ta như vậy hay sao?” Lê Khải Liệt đưa tay xoa thắt lưng của hắn, thuận thế ôm hắn, “Ai bảo ngươi trông rất ngon miệng, ánh mắt hung hăng như vậy hoàn toàn thiêu đốt nhục dục chinh phục của ta, nếu muốn nói thì ngươi chỉ có thể tự trách chính mình.”
Vừa rồi rất hưng phấn, không thể biểu đạt cảm giác phình lên trong lồng ngực, duy nhất chỉ có người ở trước mặt để phát tiết, cho nên bất tri bất giác làm hơi quá mức, liên tục lên đến đỉnh điểm rồi lại quanh quẩn một chỗ, dùng hết thủ đoạn để thỏa mãn tra tấn lẫn nhau….Đến bây giờ nhịp tim của bọn họ vẫn chưa bình phục.
“Xuống địa ngục mà ăn đi, cút ra, để ta đi tắm một cái.” Vu Duy Thiển ngồi dậy, co năm ngón tay lại rồi cốc vào đầu của Lê Khải Liệt, tiếp theo bàn tay bỗng nhiên bị nắm lấy, ngón tay bị bỏ vào trong miệng rồi chậm rãi nghiến nhẹ, sau đó Lê Khải Liệt mới buông hắn ra.
“Josen có phải là người đã đánh nhau với ngươi khi ngươi xông vào nhà của ta hay không?” Vu Duy Thiển đi đến trước cửa phòng tắm rồi quay đầu lại, “Ta nhớ rõ lúc ấy vết thương trên người của ngươi thoạt nhìn không phải do người bình thường làm ra.”
Khi Lê Khải Liệt tự tiện xông vào nhà của hắn, hắn đã giúp người này băng bó vết thương, hắn vẫn còn nhớ kỹ vết thương đó bởi vì nó rất đặc biệt.
“Ngươi quả nhiên không hề quên, chỉ cần là chuyện có liên quan đến ta thì ngươi đều sẽ nhớ rõ? Thật sự làm cho người ta cảm thấy vui sướng.” Người đàn ông trần trụi đi về phía cửa phòng tắm, đứng trước mặt Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt kề sát vào, nụ cười ngang ngược vừa giống như cảnh cáo vừa giống như rất mong chờ, “Nếu không đi vào thì ta lập tức khôi phục sức lực, có muốn thử xem hay không?”
“Trời sắp sáng, cái tên anh hai vô lương tâm này, đừng quên Lydia còn chờ thuốc giải độc, ngày mai lên đường à?” Không hề để ý đến lời nói của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển mở cửa phòng tắm rồi thuận tiện kéo Lê Khải Liệt đi vào, bên trong là bồn tắm xa hoa có thể dư sức chứa ba người.
Bồn tắm được khảm vàng lá, sau khi đổ đầy nước ấm thì tràn ngập hơi nước, theo nhận xét của Vu Duy Thiển thì Lê Khải Liệt quả thật là người rất biết hưởng thụ, nhưng điều hiếm thấy là ở phương diện này thì hắn rất biết cách khống chế, không tính là quá mức xa xỉ, kỳ thật từ trong hoàng cung Hashim cũng đã có thể nhìn ra được điểm này, bao gồm cả hoàng hậu Mary Anna và quốc vương Deman, chỗ ở của bọn họ tuy hoa lệ nhưng lại khá đơn giản, cũng rất chú trọng giá trị thực dụng.
“Ta có món quà muốn tặng cho ngươi trước khi rời đi, thật vất vả mới tìm được.” Ngâm mình trong nước, đều tự dùng xà phòng để rửa sạch, Lê Khải Liệt bỗng nhiên nói như vậy khi đang xả nước.
“Cái gì mà thần bí như thế?” Lê Khải Liệt chưa từng trịnh trọng bảo rằng muốn tặng quà cho hắn như vậy, thế nên Vu Duy Thiển cảm thấy rất kỳ lạ. Bạn đang �
Khi sống cùng nhau, rất nhiều thứ đều do Lê Khải Liệt mua, giữa bọn họ không dính đến chuyện tiền bạc, đối với một siêu sao như Lê Khải Liệt mà nói thì trên thế giới này rất ít có thứ gì mà hắn không thể mua nổi, cũng bởi vì như vậy mà những thứ linh tinh đều trở nên mất đi giá trị.
Vu Duy Thiển sống không ít năm, muốn nói về tài sản thì hắn cũng có, chẳng qua cách thức lưu giữ tài sản khác với mọi người, hắn có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, bởi vì niên đại xa xưa mà trở nên vô giá, nhưng đối với hắn mà nói thì những thứ đó chỉ để lưu kho mà thôi, nếu cần tiền thì hắn kỳ thật có rất nhiều đường và nhiều cách để đạt được, nhưng tiền tài đối với hắn không có ý nghĩa quá lớn, cũng giống như thức ăn và nước uống, chỉ là một loại nhu yếu phẩm mà thôi.
Hắn cũng biết suy nghĩ của Lê Khải Liệt, cho nên đối với việc Lê Khải Liệt trịnh trọng bảo rằng muốn tặng quà cho hắn thì lập tức khiến hắn cảm thấy tò mò.
Sau khi tắm rửa xong, hắn đi theo Lê Khải Liệt đến một cánh cửa được phong tỏa rất kỹ lưỡng, hắn liền nhìn ra đây là nơi nào, mỉm cười chế nhạo, “Hey, chẳng lẽ ngươi muốn tặng kho bạc của Hashim cho ta? Ta không dám nhận.”
“Kho bạc này làm sao có thứ trân quý mà ta muốn tặng cho ngươi, ngươi chờ một chút.” Lê Khải Liệt thoạt nhìn rất đắc ý, làm cho Vu Duy Thiển cũng nhếch sâu nụ cười bên môi, “Từ trước đến nay ta nhận được vô số món quà, hy vọng quà của ngươi không làm cho ta quá mức thất vọng.”
Đương nhiên đó là quà do tình nhân trước kia của Vu Duy Thiển tặng, Lê Khải Liệt nhăn nhó xoay người lại, “Ngươi muốn chọc giận ta?” Hắn hừ lạnh một tiếng, lại chuyển sang nụ cười thâm trầm, “Cho ngươi biết, thứ mà ta tặng cho ngươi khác với những gì mà đám phụ nữ kia đã tặng, mau đi vào đi.”
Đẩy mạnh Vu Duy Thiển vào bên trong, hắn kéo Vu Duy Thiển đến phía trước một cái giá, xung quanh chất đống những thỏi vàng và đủ loại vật phẩm quý hiếm do các quốc gia khác đưa tặng, không hề thiếu những thứ có giá trị nghệ thuật rất cao, nhưng tất cả đều không khiến Vu Duy Thiển coi trọng, ánh mắt của hắn bị hấp dẫn bởi một cây vi-ô-lông ở bên cạnh Lê Khải Liệt.
Hào quang lấp lánh màu vàng bao phủ trên người Lê Khải Liệt, làm cho chiếc quần dài rộng thùng thình mặc trên người của hắn lại tràn đầy sức quyến rũ nam tính, hắn cứ như vậy nhìn Vu Duy Thiển, nụ cười trong trẻo, tựa hồ ngăn cách hết thảy sắc thái, nhưng lại giống như bao hàm tất cả sắc thái, “Ta nghĩ chỉ có cây đàn vi-ô-lông này mới xứng với ngươi, thật vất vả mới nhờ người giúp đỡ tìm được, ta vẫn nghĩ đến việc tặng nó cho ngươi. Thế nào? Thích không?”
Vu Duy Thiển dời mắt khỏi người Lê Khải Liệt, lúc này mới tiếp nhận cây đàn vi-ô-lông trong tay đối phương, cẩn thận phân biệt niên kỷ của nó cùng các loại ký hiệu trên thân đàn, “Stradivarius….” Thưởng thích tác phẩm nghệ thuật trong tay một cách si mê, hắn nhận ra người đã chế tạo nó.
“Đúng vậy, chính là Stradivarius, là tác phẩm của nghệ nhân làm đàn người Ý nổi tiếng nhất cũng là kiệt xuất nhất ở thế kỷ mười bảy, chỉ có cây đàn này mới xứng với ngươi.” Từ khi Vu Duy Thiển cầm cây đàn thì tầm mắt của Lê Khải Liệt không hề rời khỏi một khắc, vì có thể làm cho Vu Duy Thiển vừa lòng mà cảm thấy cao hứng.
“Những cây đàn còn sót lại trên đời này đều đã có chủ nhân, làm sao ngươi có thể tìm được?” Hắn đương nhiên thích cây đàn vi-ô-lông này, nhưng càng thích hơn chính là sự hiểu ý của Lê Khải Liệt.