“Trước kia người nào luôn mồm muốn ta cách xa hắn một chút? Chẳng phải là ngươi hay sao? Hiện tại còn nói như vậy?” Vu Duy Thiển không hiểu rõ ý của Lê Khải Liệt, nhíu chặt hàng lông mày làm nhếch lên hàn ý sắc bén, “Còn việc ngươi biết về quá khứ của ta là sao?”
Bốn người ở trong phòng, rèm che phất phơ, gió đêm từ bên ngoài lùa vào cửa sổ mang theo những hạt bụi li ti, ánh mắt đau lòng của Lê Khải Liệt làm cho hắn nghi hoặc, chuyển hướng sang Vivian, “Rốt cục ngươi đã nói cái gì với hắn?”
“Ta nói những gì nên nói, có lẽ còn có một chút không nên nói.” Vivian bĩu môi, giống như rất vô tội, đôi mắt quyến rũ màu lam tím lấp lánh hào quang, nàng nói cho Lê Khải Liệt biết những chuyện đó bất quá là muốn nhìn xem phản ứng của Vu Duy Thiển, đây là lần mạo hiểm cuối cùng của nàng, một chút phản kháng nho nhỏ để biểu đạt sự bất mãn của mình.
“Vì sao không đem bí mật lớn nhất kể cho hắn nghe? Sợ hắn khổ sở vì ngươi hay là sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì? Ngươi rất bảo hộ hắn, Wirth, người đàn ông này bị ngươi dung túng như vậy, thật sự khiến người ta có một chút ghen tị.”
“Rốt cục ngươi đang nói cái gì, Vivian, ngươi cũng biết ta không kể ra bởi vì đó là chuyện quá khứ, quá khứ trước kia của ta không liên quan đến hắn…” Vu Duy Thiển vẫn chưa nói xong thì Lê Khải Liệt đã tiến lên, “Chỉ cần là chuyện của ngươi thì đều có liên quan đến ta!” Hắn trừng mắt nhìn Vu Duy Thiển, giống như không thể tin được Vu Duy Thiển sẽ nói ra những lời như vậy.
“Cho tới hôm nay ta mới biết được chân tướng của cái gọi là bất tử, nếu Vivian không nói cho ta biết thì ngươi còn định giấu ta đến bao lâu?”
Tiếng rống giận giống như sóng biển cuồn cuộn có thể cắn nuốt người ta, trên vai bị Lê Khải Liệt siết rất chặt, đón nhận ánh mắt của đối phương, Vu Duy Thiển nhíu chặt mày, biết Vivian đã nói hết tất cả, “Hiện tại chẳng phải ngươi đã biết hết rồi hay sao? Kỳ thật cũng chẳng có gì đáng nói.”
Thế mà Vu Duy Thiển lại không bận tâm! “Chẳng có gì đáng nói? Như vậy cái gì mới đáng nói?” Lê Khải Liệt bị biểu tình hờ hững lơ đễnh của Vu Duy Thiển chọc giận, hắn cắn răng mà mỉm cười.
“Cái gọi là bất tử của ngươi không phải là ân huệ quỷ quái gì cả, mà là trừng phạt, là tội lỗi mà ngươi phải gánh chịu cả trăm ngàn năm cũng không thể giải thoát! Còn người trừng phạt ngươi không phải ai khác mà chính là dòng họ của ngươi – là cha mẹ anh em của ngươi, là người thân nhất của ngươi – vì sao ngươi không nói cho ta biết những chuyện này!” Giống như vài âm cuối trong phím đàn, lời nói của Lê Khải Liệt khuấy động sự lạnh lùng trên khuôn mặt đóng băng của Vu Duy Thiển, nhưng dưới đáy lòng lại nóng như lửa đốt.
Đã sớm chôn vùi lại một lần nữa bị đào lên, nghĩ đến chuyện xưa có thể đã lãng quên, nhưng lại vì biểu tình vừa oán giận vừa đau xót của Lê Khải Liệt mà một lần nữa gợi lên cảm xúc giống như bóc kén để kéo tơ, từng lớp ngoài bị bóc ra để lộ phần kết sương bên trong.
“Bất quá chỉ như vậy mà thôi, ngươi muốn biết thì ta sẽ nói cho ngươi biết.” Nâng ngón tay để mơn trớn trên khuôn mặt của Lê Khải Liệt, vẻ mặt của người này dường như còn đau đớn hơn so với chính mình, Vu Duy Thiển nhếch môi cười, là một nụ cười trào phúng.
“Ta đã sớm nói với ngươi đó là nguyền rủa, cho nên không xem như cố ý giấu diếm.” Lúc này mà hắn còn tâm tư để ngụy biện, Lê Khải Liệt sầm mặt nhìn hắn ngồi xuống, vẫn là bộ dáng ngạo mạn trầm ổn, ngồi ở chiếc ghế đặt bên cạnh cửa sổ, lộ ra biểu tình khó hiểu trong bóng đêm mênh mông.
“Ngươi có biết ta làm cách nào để đến Anh quốc hay không? Là trốn thoát từ quốc gia của ta, vì trốn tránh sự đuổi giết của hoàng tộc, lý do là chúng ta không thể dự đoán được thiên tai phát sinh trong năm đó, năm ấy chấn động cả kinh thành – hoàng thành thương vong nghiêm trọng, hoàng đế tức giận, phải có người bị trừng phạt.”
Âm điệu chậm rãi bình thản, Vu Duy Thiển nhìn bóng đèn thủy tinh ở trước mặt, bảy sắc cầu vồng của chụp đèn có thể mê hoặc ánh mắt của người ta, hắn dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, “Bộ tộc Vu thị của chúng ta đo lường tính toán thiên tượng, xem bói cát hung, địa vị đặc thù đã sớm bị người ta ghen tị đỏ mắt, cho nên khi sự tình xảy ra thì chúng ta lập tức chạy thoát khỏi kinh thành, nhưng có câu khắp cõi dưới trời, không có chỗ nào không phải là đất của vua, có thể chạy trốn đến nơi nào?”
Cho dù trải qua bao nhiêu năm, chỉ cần hồi tưởng thì những hình ảnh đó trong ký ức lại rõ ràng giống như một thước phim đang diễn ra ngay trước mắt….
Tiếng khóc lóc đau đớn mắng chửi, những khuôn mặt quen thuộc mà lại xa lạ, trong sự phẫn nộ và tuyệt vọng, dòng họ Vu tiếp cận với tử vong, hàng trăm vong hồn muốn thoát khỏi vận mệnh nhưng rốt cục không thể như nguyện.
Đuổi giết, lưu vong, chết chóc.
Nghĩ đến cảm giác chết lặng tựa hồ sau khi gặp được Lê Khải Liệt thì mới có thể thức tỉnh một lần nữa, bao gồm cả ký ức trước kia đều cùng nhau sống lại, khóe miệng khẽ mím của Vu Duy Thiển lại lộ ra đường cong dịu dàng.
“Trên đường lưu vong ta đã cứu một người, nhưng không ngờ đứa bé còn nhỏ hơn cả ta lại là thích khách của triều đình, hắn hạ độc giết chết tất cả mọi người, chỉ có ta là không trúng độc, bởi vì ta tự ý cứu hắn cho nên bị dòng họ trách phạt bắt nhịn đói, tránh được một kiếp.”
Thật đáng mỉa mai, hắn nhướng mi, quay đầu lại, tựa hồ còn có một chút ý cười, “Những chuyện này Vivian đều đã nói rồi, đúng không?”
Lê Khải Liệt không thể nhìn thẳng vào mắt của Vu Duy Thiển, đồng tử sắc bén lại ngạo nghễ vẫn thâm thúy như trước, hắn không muốn nghiên cứu đến tột cùng trong đó là tình cảm hay là bi ai, hắn chỉ muốn ôm chặt Vu Duy Thiển, nhịn không được mà ước gì lúc đó hắn đã sinh ra, nếu lúc ấy hắn có thể cứu Vu Duy Thiển thì bọn họ đã sớm quen nhau….
Đáng tiếc mặt kệ có bao nhiêu ước gì thì không ai có thể thay đổi sự thật đã xảy ra.
Đó là chuyện xưa đã xảy ra mấy trăm năm về trước, đã sớm trở thành một phần của lịch sử, không người biết rõ.
“Đừng nói thêm nữa!” Vivian phát hiện chính mình sai lầm, hành động của nàng đang vạch trần vết thương mà người kia đã vùi lấp, “Wirth, hắn đã biết tất cả, ngươi không cần phải nói nữa.”
“Đó là ngươi nói với hắn.” Ánh mắt của hắn dời khỏi Vivian, chăm chú nhìn Lê Khải Liệt một lúc lâu, “Ngươi muốn biết hết thảy từ chính miệng của ta? Ngươi muốn có được hết thảy con người của ta, bao gồm cả quá khứ, mặc kệ nơi đó xảy ra chuyện gì thì ngươi đều muốn tất cả–”
Vu Duy Thiển cười khẽ, không biết là đùa cợt hay là tán dương, “Đúng là kẻ lòng tham không đáy.”
“Chỉ cần ngươi nguyện ý nói cho ta biết thì chuyện gì ta cũng muốn biết, ta đúng là lòng tham không đáy.” Lê Khải Liệt thừa nhận thẳng thắn, đi ra phía sau lưng ghế rồi choàng tay ôm lấy bờ vai của Vu Duy Thiển, “Để ta nói tiếp thay ngươi, có được hay không?”
Không đợi Vu Duy Thiển trả lời, hắn siết chặt cánh tay, “Bởi vì ngươi không bị trúng độc nên trở thành hy vọng duy nhất, nhưng ngươi cũng trở thành tội nhân vì đã tạo thành hậu quả như vậy, dòng họ của ngươi trước khi chết đã đem toàn bộ lực lượng nhồi nhét vào người của ngươi, thiên hồn trên người của ngươi không phải là oan hồn lãng quên quá khứ mà sinh ra oán niệm – tất cả đều là người thân của ngươi.”
Bị người chí thân oán hận là tư vị gì, trong một đêm mất đi tất cả sẽ là cảm giác gì? Bởi vì chính mình mà hại chết toàn bộ gia tộc thì sẽ đau đớn và hối hận như thế nào?
Lê Khải Liệt cực lực khống chế bi ai và phẫn nộ khiến cho giọng nói bị thay đổi, “Ngươi muốn thừa nhận sự trừng phạt của mấy trăm oan hồn đối với ngươi, lực lượng của bọn họ làm cho ngươi bất tử nhưng cũng tra tấn linh hồn của ngươi. Nhiệm vụ của ngươi là làm cho dòng ho Vu tiếp tục trường tồn, nhưng ngươi không nghe theo, ngươi chịu đựng lực lượng không thể khống chế nàymà chạy khắp thế giới, muốn tìm phương pháp giải cứu chính mình, sau đó ngươi gặp được Vivian, trong một lần ngoài ý muốn nàng đã cứu ngươi, thầy của nàng biết chuyện của ngươi, sau đó nói cho ngươi biết chỉ có thể mất đi tất cả thì mới có thể giải thoát bất tử.”
Dốc hết tất cả để trả giá hoặc là vứt bỏ linh hồn của chính mình. Cách thứ hai sẽ làm cho hắn trở thành một cái xác không hồn, đây là biện pháp trừng phạt tàn nhẫn nhất.
“Làm sao ngươi có thể thừa nhận oán hận của người thân đối với mình? Làm cho những oan hồn này ký sinh trên người thì ngươi có cảm giác gì? Làm trái ý nguyện của người chết thì ngươi cũng không được tự do, Duy–” Lê Khải Liệt nắm lấy bả vai của Vu Duy Thiển, ngửi được hương vị thơm mát nhẹ nhàng tản ra từ mái tóc đen, “Để ta làm cho ngươi tự do, ngươi có thể cùng Senzou ký khế ước….”
Thật vất vả mới nói ra được, nghe giống như bị cắt vào máu thịt, mỗi một chữ là một miếng thịt bị khoét mất, “….Nếu hắn có thể làm cho ngươi sống thoải mái.”
“Chỉ cần có thể làm cho ta sống thoải mái thì ngươi không bận tâm việc hắn và ta có quan hệ chặt chẽ, từ nay về sau làm cho huyết mạch của ta và hắn hòa thành một, dùng phép thuật bí truyền thành lập khế ước, linh hồn của ta và hắn sẽ trở thành một bộ phận của nhau, cho dù như vậy cũng không thành vấn đề hay sao?” Liếc mắt về phía sau một cái, đúng như hắn dự liệu, không phải là gương mặt cao hứng.
“A, đúng vậy, cho dù là như thế thì cũng không thành vấn đề.” Bày ra một nụ cười vặn vẹo khiến người ta không dám liếc mắt nhìn nhiều, Lê Khải Liệt nghĩ một đằng nói một nẻo.
Vu Duy Thiển đẩy tay hắn ra rồi đứng dậy, “Nói dối.”
Một cái tát không nhẹ cũng không nặng lên mặt Lê Khải Liệt, ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn lại uy nghiêm nhìn hắn một cách khinh thường, “Rõ ràng ghen muốn chết, trên mặt của ngươi còn viết rõ ràng ba chữ không tình nguyện, vì sao lại không chịu thừa nhận? Không muốn ta làm như vậy thì cứ việc nói thẳng, dù sao ta biết ngươi là một kẻ ích kỷ không chỉ ngày một ngày hai, tình nguyện để ta bị tra tấn chứ không nguyện ý để cho ta có liên lụy với người khác, đây mới là suy nghĩ thật sự của ngươi.”
“Ngươi có khinh thường ta hay không?” Lê Khải Liệt vuốt mặt, vẻ mặt mâu thuẫn khó phân biệt, giống như ngay cả bản thân hắn cũng không biết ý đồ chân chính trong lòng của mình, giọng điệu vẫn ngọt ngào như trước, “Cũng chỉ có ngươi hiểu ta nhất, nhưng Duy, muốn và làm có đôi khi không nhất trí, sau khi đặt tự do của ngươi và tính độc chiếm của ta lên bàn cân thì đây là sự lựa chọn của ta.”
Rốt cục xuất phát từ yêu hay là nhận định điều gì đó, cho nên mới lớn mật quyết định, Vivian không thể tìm thấy đáp án từ trên khuôn mặt điển trai lại tràn ngập tính xâm lược của Lê Khải Liệt. Senzou lộ ra bộ dạng suy nghĩ sâu xa, nhìn hai người đang đối mặt với nhau bên cửa sổ.
———-
P/S: khổ thân bé Duy :(, số em khổ từ nhỏ đến lớn, đến già cũng chẳng bớt khổ, khi rước lấy nguyên cục nợ vào người =.=