Owen nói đúng, Vu Duy Thiển cảm thấy hơi nhức đầu, “Tóm lại chỉ có ngươi mới có thể ổn định hắn, trong khoảng thời gian ngắn thì ta sẽ không gặp mặt hắn.” Trong khoảng thời gian ngắn của hắn đối với người khác mà nói thì hơi lâu dài một chút, vô thức nhìn sợi dây điện thoại, hắn miễn cưỡng nhếch lên khóe môi đang hạ xuống.
Bởi vì giọng nói của hắn nghe ra có vẻ quá mức bình tĩnh nên Owen liền nghĩ đến bộ dáng gần đây của Lê Khải Liệt, có câu nhịn không được thì sẽ nói năng thiếu suy nghĩ, “Wirth, ngươi thật sự yêu hắn hay sao?”
Đầu dây bên kia trầm mặc, Owen không biết như vậy là ý gì, cầm chặt điện thoại, nở nụ cười như đang đùa cợt, “Ngươi thật sự yêu Liệt hay sao? Lúc ấy ngươi đã nói ngươi yêu hắn, vì sao người luôn miệng nói yêu lại vứt bỏ tình cảm như vậy?”
Vu Duy Thiển không có phản ứng, Calgary đứng bên cạnh Owen ngay lập tức chấn động, Owen nói xong câu kia, ánh mắt chuyển lên trên người của Calgary, hai người nhìn nhau, bầu không khí khó có thể diễn tả thành lời đang bao vây bọn họ. Tình cảm giữa Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển không ngừng kích động Owen, nói đến tình yêu, người xoay lưng bỏ đi không chỉ có một mình Vu Duy Thiển.
“Chúng ta khác với các ngươi, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi và Calgary, chuyện của ta và Liệt cũng không muốn người khác nhúng tay vào.” Một câu cắt ngang lời đang muốn nói của Owen, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt giống nhau, không thích người khác can thiệp vào chuyện tình cảm của hắn, dạy hắn phải làm như thế nào.
“Được rồi, mặc kệ các ngươi….” Hắn trả lời như vậy, Owen còn có thể nói được cái gì, “Ta sẽ chuyển lời của ngươi cho hắn biết..”
“Ừm.” Vu Duy Thiển định gác máy thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân thật mạnh, gót giày đạp lên sàn, trong điện thoại có thể nghe được sự mạnh mẽ và trầm ổn của người nọ, theo tiếng bước chân thì hắn có thể nhận ra người đang tiếp cận là ai, trước mắt hiện lên khuôn mặt khi thì kiêu ngạo khi thì ngang ngược.
“Có phải là hắn hay không?” Lê Khải Liệt nhìn thấy biểu tình do dự của Owen, giống như có một loại cảm ứng, hắn vội vàng tiến đến rồi đoạt lấy di động của Owen, “Ngươi quay về cho ta! Vu Duy Thiển!”
Giọng nói trong điện thoại chấn động màng tai, hoàn toàn nổ tung, trong lòng của Vu Duy Thiển nóng lên, do dự một chút, lại chuyển điện thoại sang tay trái, “Liệt.”
“Quay về! Ta muốn ngươi quay về ngay lập tức!” Nghiến răng nghiến lợi đối với điện thoại, trong lòng của Lê Khải Liệt như có lửa đốt, hận không thể trực tiếp túm lấy người ở đầu dây bên kia đến trước mặt mình.
“Vết thương của ngươi ổn rồi chứ?” Ngược lại với cơn thịnh nộ của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển tựa hồ rất thoải mái, hắn hỏi một cách thân thiết.
Hắn hỏi tự nhiên như thể chỉ đi xa vài ngày vì công việc, di động trong tay của Lê Khải Liệt bị siết chặt đến phát nóng, lửa giận bốc lên trong mắt đang dần dần bị cưỡng chế, hắn thở dài đối với điện thoại, “…..Duy, quay về đi, ta nhớ ngươi.”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm, tràn ngập sức hút, nghe qua điện thoại giống như hàm chứa lực lượng có thể mê hoặc tất cả mọi người, Vu Duy Thiển thiếu chút nữa đã muốn đáp ứng, trầm mặc một lúc, “Ngươi biết rõ nguyên nhân mà ta rời đi, ta là vì ngươi.”
“Cái gì mà vì ta! Chết tiệt, ta không cần ngươi phải bảo vệ! Ngươi có nghe thấy hay không? Chuyện lần này không liên quan đến ngươi! Ngươi muốn tự trách cho đến khi nào?” Mềm không được thì chỉ có thể rắn, Lê Khải Liệt nóng nảy quát to, bực bội mà nắm tóc.
Đây là lần đầu tiên hắn thật sự hết cách, nói thật ra hắn hơi hận Vu Duy Thiển, hận Vu Duy Thiển ra đi mà không từ biệt, “Giữa chúng ta chẳng lẽ bấy nhiêu ấy thử thách cũng trải qua không được? Ngươi rốt cục suy nghĩ như thế nào? Không hề nói một câu mà đã ra đi, ngươi xem ta là cái gì?”
Vu Duy Thiển trả lời vấn đề của hắn, “Xem ngươi là người quan trọng nhất, cho nên không muốn ngươi thay đổi cuộc sống của mình vì ta, Liệt, lần này hãy ngoan ngoãn nghe lời ta.”
Lê Khải Liệt im lặng, sự trầm mặc làm cho người ta hít thở không thông từ đầu dây bên kia truyền đến, Vu Duy Thiển có thể tưởng tượng được biểu tình của người nọ ngay lúc này là như thế nào, Lê Khải Liệt kỳ thật cũng hiểu rất rõ, cứ như vậy thì con đường mà bọn họ đang đi sẽ càng ngày càng khó khăn, cuộc sống của Lê Khải Liệt sẽ vì sự tồn tại của Vu Duy Thiển mà dần dần bị biến chất.
“Ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có kết quả gì, ta không muốn hủy hoại ngươi, khi chúng ta ở bên nhau ngươi đã làm cho ta quên đi rất nhiều chuyện, chúng ta đều bị tình cảm này làm cho mê muội, ngươi miêu tả tương lai rất đẹp, nhưng sự thật là ta vẫn không hề thay đổi, bởi vì ta mà lại làm cho ngươi thay đổi.” Nói ra biến hóa trên người của Lê Khải Liệt một cách mơ hồ, Vu Duy Thiển cảm thấy bản thân mình phải chịu trách nhiệm.
“Thế giới là một sân khấu, ta đã quen đứng bên ngoài đám đông, vì ngươi mà ta mới bước lên sân khấu, nhưng chỉ có thể dừng đến mức này, đã đến lúc nên chào cảm ơn, nếu không sẽ càng có nhiều phiền phức. Chuyện của Richard là minh chứng tốt nhất, gia tộc W. Locke nghiên cứu ma thuật, nguyên nhân là vì sao thì ngươi cũng đoán ra được, chẳng qua ngươi lại không nói.” Khi đối mặt với Lê Khải Liệt thì sẽ có cảm giác bất lực, hiện tại càng rõ ràng hơn, Vu Duy Thiển giải thích xong, sự trầm mặc nặng nề lại một lần nữa tràn ngập ở hai đầu điện thoại.
“Claudy.” Vẫn luôn xem từ này là cấm kỵ, hiện giờ lại được cất lên từ khóe miệng của Lê Khải Liệt, giống như còn mang theo một mùi máu tươi nồng nặc.
“Đúng vậy, Claudy, trong những quyển sách ma thuật của nhà W. Locke đều có hình tôtem đầu sói, mấy thứ đó đều xuất phát từ gia tộc Claudy. Có lẽ W. Locke và Claudy có hiệp nghị hoặc là mối liên hệ nào khác, chuyện này kỳ thật không chỉ đơn giản như vậy, nếu để cho bọn họ biết sự biến hóa của ngươi thì ta không biết kết quả sẽ như thế nào, mà ta cũng không muốn biết.”
Nói ra từng chi tiết đã suy nghĩ trong đầu, quyết định của Vu Duy Thiển cũng chỉ là bất đắc dĩ, Lê Khải Liệt không có cách nào khác để phản bác, khi ấy Lena có truyền sang quyển sách, khi nói chuyện phiếm thì nàng đã từng hỏi huy hiệu đầu sói là của gia tộc nào.
Hắn nở nụ cười đối với Vu Duy Thiển, “Thời gian hơi lâu dài một chút nên có lẽ ngươi đã quên, ta sẽ nhắc lại cho ngươi nhớ, từ khi chúng ta nhận thức thì ngươi cũng đã biết ta là ai, đừng quên những gì ta đã nói với ngươi, có người thách thức ngươi thì ngươi phải đối mặt! Ngươi trốn không thoát! Ta không hề trốn! Chẳng lẽ ngươi muốn chạy trốn hay sao?”
Lê Khải Liệt nở nụ cười, cho dù không ở trước mặt nhưng Vu Duy Thiển vẫn có thể cảm giác được nụ cười kia tàn khốc và nguy hiểm đến cỡ nào, bên tai vang lên tiếng ù ù, nhiệt độ giống như muốn thiêu đốt đường dây điện thoại, hắn nhíu mày, “Ta rời đi là vì ta không muốn mất….”
“Ta không muốn mất ngươi.” Nguồn:
Nghe được lời này từ đầu dây bên kia, nhiệt độ trên người của Lê Khải Liệt trở nên sôi trào, thật sự muốn ra sức hôn người đã nói ra những lời này.
Không phải quá mức lý trí, cũng không phải nhát gan, Vu Duy Thiển thản nhiên thừa nhận sự sợ hãi trong lòng, hắn không muốn bị dày vò bởi sự mất mát này, “Nghĩ lại trước khi ngươi gặp được ta! Lê Khải Liệt, đừng để cho ta nhắc nhở ngươi, ta là người như thế nào, chúng ta hiện tại ở bên nhau vẫn chưa lâu, buông ra vẫn còn kịp, ta không muốn có một ngày chờ tình cảm giữa chúng ta gắn bó đến mức không thể cách xa thì mới buông tay, ngươi có hiểu hay không?”
Hắn đang lo lắng vì Lê Khải Liệt, nhưng Lê Khải Liệt lại không thể chấp nhận.
“Người không chịu hiểu rõ là ngươi! Đã không còn kịp nữa rồi! Ngươi có hiểu hay không? Mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ quá khứ của ngươi có cái gì, ta đã sớm không thể buông tay đối với ngươi! Nếu ngươi cảm thấy ngươi hại ta trở thành như vậy thì ngươi càng phải chịu trách nhiệm! Bảo vệ ta cũng được, xem chừng ta cũng được, ngươi phải ở trong tầm mắt của ta! Nửa bước cũng không được rời đi!”
Tiếng hít thở của Lê Khải Liệt giống như bốc lửa, là lửa giận cũng là lửa tình, hừng hực thiêu đốt, Vu Duy Thiển chỉ có thể lắc đầu đối với lời nói bá đạo của hắn, ngữ thanh trở nên lạnh lùng, “Đừng xem mình là con nít, trái đất không phải chỉ quay quanh một mình ngươi, không phải ngươi muốn thế nào thì được thế nấy.” (chuyển giọng thành papa rồi đó)
“Những lời này ta trả lại cho ngươi, ngươi so với ta mới càng tùy hứng. Duy yêu, ta không chấp nhận chuyện ngươi tự tiện quyết định như vậy.” Chỉ cần tình cảm không biến chất thì Lê Khải Liệt sẽ không dễ dàng buông tha cho Vu Duy Thiển, trong giọng nói cơ hồ có thể nghe ra tư vị rất ngọt ngào, “Quay về đi, Duy, ta xin ngươi quay về bên ta.”
Owen không ngờ lại có một ngày Lê Khải Liệt hạ mình như vậy, giọng điệu mềm nhẹ, Lê Khải Liệt kiêu ngạo ngang ngược, Miracle Leo không thể trói buộc, vì Vu Duy Thiển mà làm đến mức này, khiến cho Owen cảm thấy vô cùng bùi ngùi.
Vu Duy Thiển đã quá quen với các thủ đoạn của Lê Khải Liệt, xoa xoa giữa trán, “Ngươi cũng biết lần này là ta nói thật, đi làm chuyện mà ngươi nên làm, hiện tại ắt hẳn là ngươi có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, ta tin tưởng không có chuyện gì có thể làm khó được ngươi, chỉ cần ngươi sẵn lòng….”
“Đừng rời bỏ ta, Duy….” Lê Khải Liệt không cho Vu Duy Thiển nói tiếp, “Đừng rời bỏ ta.”
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Biết rõ đối phương cố ý tỏ ra yếu thế, nhưng hắn vẫn bị Lê Khải Liệt đả động, Vu Duy Thiển cảm thấy hối hận vì đã gọi cú điện thoại này.
Nhắm mắt lại, Lê Khải Liệt đi đến sô pha rồi ngồi xuống, hơi thoáng tạm dừng vài giây, giọng điệu hơi có chuyển biến, “…..Đừng ép ta làm ra chuyện mà ta không muốn làm, ngươi cũng biết ta là người như thế nào, vì để có được ngươi thêm một lần nữa, ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì.”
Thu hồi lời cầu xin, lộ ra nụ cười và biểu tình bí hiểm, gian tà đến mức khiến người ta rùng mình, nhịp tim của Owen đột nhiên đập mạnh.
Lê Khải Liệt sẽ làm ra chuyện gì, không ai có thể đoán được, người duy nhất có thể ngăn cản hắn chính là Vu Duy Thiển, nhưng lần này lại là vì Vu Duy Thiển mới tạo thành cục diện rối rắm như vậy, hậu quả càng khó có thể đoán trước, “Wirth, đừng làm cho hắn hủy hoại chính mình!” Owen hét to về phía điện thoại.
Vu Duy Thiển quả thật biết rõ con người của Lê Khải Liệt, người này làm việc không hề để ý đến kết quả, sự tình đã đến mức này khiến cho Vu Duy Thiển phải nói ra lời không muốn nói, “Còn muốn ầm ĩ đến khi nào? Lê Khải Liệt!” Hàng lông mày nhíu chặt, “Chẳng qua ngươi không cam lòng vì ta là người bỏ đi trước, hiện tại ngươi sẽ hận ta, giận ta, nhưng cùng lắm chỉ mất vài năm….Có lẽ chưa đến vài năm, nếu là ngươi thì có thể chỉ cần vài tháng thì ngươi sẽ quên ta mà yêu người khác–”
“Hóa ra ở trong mắt của ngươi thì tình cảm mà ta dành cho ngươi chỉ đến như vậy mà thôi.” Những lời này làm cho Vu Duy Thiển lập tức im bặt.
Ngón tay cầm điện thoại hơi trắng bệch, hắn biết hắn đang tổn thương Lê Khải Liệt, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng đang cố gắng áp chế tất cả biểu tình, mặc dù không có ai nhìn thấy nhưng lúc này Vu Duy Thiển cũng không cho phép bản thân mình tiếp tục mềm lòng vì người đàn ông ở đầu dây bên kia.
“Hiện tại có lẽ là rất sâu nhưng thời gian sẽ khiến cho ngươi chậm rãi lãng quên, luôn luôn là như vậy.” Thản nhiên tự thuật, giọng điệu đùa cợt của Vu Duy Thiển làm cho Lê Khải Liệt phải cố sức cắn chặt răng, không biết nên hận hay là nên đau lòng.