“Ngươi có nghĩ đến hay không, mười năm sau, vài thập niên sau, chúng ta sẽ như thế nào?” Nằm trên sàn, Vu Duy Thiển thản nhiên nói như vậy, thái độ tùy tiện của hắn làm cho người ta tưởng tượng không ra hiện tại hắn đang nói về vấn đề gì. Ngón tay của Lê Khải Liệt mơn trớn trên khuôn mặt của Vu Duy Thiển, hiểu được ý tứ của hắn, “Mười năm hoặc là vài thập niên sau, có lẽ ngươi vẫn giữ nguyên khuôn mặt này, ngươi sẽ không thay đổi, ý của ngươi là như vậy, có đúng hay không?”
“Ngươi muốn biết ta từng có bao nhiêu phụ nữ thì ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu là thật lòng thì có khoảng sáu bảy người, những người khác thì không cần phải tính.” Hắn nói một cách lạnh lùng, cái gọi là thật lòng cũng chỉ đến trình độ như vậy mà thôi, luôn luôn sẽ có một bên phụ tình, còn những người khác chính là các tiểu thư con nhà quý tộc tự mình tìm đến.
Hắn cũng từng bị mất phương hướng, nhưng trước khi phóng túng thì liền tỉnh táo, Vu Duy Thiển không phải là người dễ dàng sa đọa, từ nhỏ hắn đã được giáo dục làm cho hắn có được tính cách biết tự chủ.
Lê Khải Liệt lại có thể nhìn ra nhiều điều từ sự lạnh lùng của Vu Duy Thiển, trải qua một thời gian ở chung không ngắn, hắn làm sao lại nhìn không ra sự chân thật bên dưới vẻ ngoài lãnh đạm của Vu Duy Thiển. Lời nói của Vu Duy Thiển lạnh lùng như thế nhưng lại càng làm cho hắn phát hiện thêm nhiều điều, “Đừng giấu diếm, quá khứ trước kia đã tổn thương ngươi, có đúng hay không? Nói cho ta biết, Duy, ta không muốn phạm phải sai lầm giống các nàng.”
“Không phải người nào cũng vậy, có đôi khi kẻ tránh né là ta, tình cảm đi đến cuối đường thì không cần phải tiếp tục lưu luyến.” Vu Duy Thiển nhớ lại, trong mắt lộ ra vẻ tự giễu, “Rất nhiều lần tình cảm dần dần biến chất, không phải biến thành thù hận thì sẽ thành tình bạn hoặc là tình thân, nhưng những người đó không hề có ngoại lệ, đều rời ta mà đi, không ai có thể chịu nổi ở bên cạnh mình có một con quái vật như ta, chẳng ai có khả năng trốn khỏi cái chết.”
Yêu càng nhiều thì hận càng sâu. Khi phụ nữ tận mắt nhìn thấy dung nhan của mình già đi, trong khi người yêu của mình lại không hề thay đổi, ai có thể chịu được? Người phóng khoáng sẽ xem hắn trở thành bạn, chậm rãi để hắn quan tâm bọn họ, nhưng đây không còn là tình yêu.
Tình yêu là ích kỷ, là độc chiếm, là muốn chiếm hữu tất cả những gì thuộc về đối phương, sẽ không buông tha cho đối phương rời xa. Vì vậy đến cuối cùng kết quả mà hắn nhận được không còn là tình yêu. Hoặc là hắn không yêu nàng, hoặc là hắn không muốn yêu nàng, nếu kết quả đã sớm hiện diện ngay trước mắt thì ai lại muốn đi lãng phí thời gian.
“Thời gian của ta đã dừng lại, nhưng thời gian của ngươi vẫn tiếp tục trôi qua, khi ta vẫn dùng bộ mặt này để xuất hiện trước mắt ngươi, dùng hình dạng không hề thay đổi để đối diện với ngươi thì ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?” Thản nhiên hỏi ra những lời này, Vu Duy Thiển dùng đôi mắt sắc bén lạnh lùng của mình để nhìn Lê Khải Liệt, thật giống như hắn có thể nhìn thấy trước tình cảnh này.
“Lúc đầu thì ngươi sẽ không để ý, nhưng khi thời gian dần dần trôi qua thì sẽ có một ngày ngươi đột nhiên phát hiện người nam nhân ngủ cùng giường với ngươi trẻ hơn ngươi rất nhiều, trẻ đến mức khi chúng ta đứng bên nhau sẽ giống như cha con mà không phải tình nhân. Đến lúc đó cho dù ta muốn ôm ngươi, muốn nói yêu ngươi nhiều như thế nào thì ngươi vẫn còn có thể tin tưởng hay sao?” Nhìn vẻ mặt dần dần trở nên âm trầm của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển cất lên tiếng cười khẽ, “Hiện tại chúng ta đang yêu nhau, nhưng ai có thể cam đoan sau mười năm hoặc hai mươi năm thì sẽ thế nào?”
“Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận, Liệt, một ngày nào đó….khi ngươi tỉnh lại thì sẽ phát hiện tình yêu đã hóa thành thù hận, thành ghen tỵ, ngươi sẽ ước gì không nhìn thấy ta, hận đến mức không muốn có sự tồn tại của ta.” Âm điệu càng lúc càng trầm thấp, trong đôi mắt đang hướng lên trên nhìn chăm chú chỉ còn một màn đêm bao phủ, hắn hít vào môt hơi, khẽ nhếch khóe miệng một cách lãnh đạm, “Cho nên tốt nhất đừng dễ dãi nói ngươi yêu ta rất nhiều, đây chỉ là lời nói suông mà thôi, thứ không thực tế thì đừng tùy tiện nói với ta.”
Tình yêu đối với Vu Duy Thiển mà nói thủy chung là một thứ xa xỉ, hắn đã yêu rồi lại mất đi, đối với hắn mà nói cũng giống như cát chảy giữa kẽ tay, sau khi cầm lấy thì chỉ có thể nhìn nó chậm rãi tuột mất trong lòng bàn tay. Năm tháng cướp đi tất cả, hắn đã sớm mất cảm xúc yêu đương, nếu không phải Lê Khải Liệt thì căn bản hắn không muốn tiếp tục nếm thử.
“Bây giờ ta mới biết Duy yêu của ta hóa ra là một kẻ nhát gan.” Lê Khải Liệt cúi người che khuất ánh đèn, Vu Duy Thiển chỉ nhìn thấy khuôn mặt trong bóng tối của hắn, lời nói của hắn làm cho Vu Duy Thiển đột nhiên trở nên nổi giận, “Hiện tại không phải lúc để nói giỡn!”
Ánh mắt của Vu Duy Thiển lạnh lùng, trước khi hắn kịp nhấc chân thì Lê Khải Liền liền kiềm chế hai tay của hắn, đem toàn bộ trọng lượng của thân thể mà đè hắn, “Nhìn ta! Ta giống như đang cùng ngươi nói giỡn hay sao?” Bầu không khí bị chấn động, đôi mắt màu tro lục của Lê Khải Liệt hung hăng nhìn chăm chú vào Vu Duy Thiển, ngay cả bụi bặm trong không khí cũng đều trở nên lắng đọng.
“Hóa ra đây là nguyên nhân mà ngươi luôn xa cách với mọi người….” Rốt cục thấy được nội tâm của Vu Duy Thiển, nhìn thấy nỗi thống khổ chôn dấu tận mấy trăm năm qua, ánh mắt của Lê Khải Liệt càng lúc càng dịu dàng, “Là cái gì làm cho ngươi trở nên bi quan? Duy, đây là quá khứ của ngươi? Ta không hiểu rõ cảm giác bị người yêu hận là như thế nào, cũng không muốn lĩnh hội, ta chỉ biết một điều–”
“Ta sẽ yêu ngươi cho đến ngày ta chết.” Giọng nói nhẹ nhàng không cho phép nghi ngờ, Lê Khải Liệt cúi đầu, lộ ra nụ cười vừa nguy hiểm lại bạo lực, “Nếu ngươi không tin thì hiện tại cứ giết ta, ngay giờ phút này, ngay hiện tại, như vậy từ nay về sau thì ta sẽ hoàn toàn thuộc về ngươi.”
Không hứa hẹn tương lai, hắn dùng hiện tại để làm ra sự chính minh thực tế nhất, giống như linh hồn của hắn đã chứa sẵn tính mạo hiểm cùng với sự điên cuồng mà không ai có thể khống chế.
“Cái tên điên này.” Vu Duy Thiển thì thầm, Lê Khải Liệt như vậy…..thì bảo hắn phải nói như thế nào bây giờ?
“Có cảm động một chút nào hay không?” Ngón tay xuyên qua mái tóc đen, Lê Khải Liệt khẽ vuốt mặt của Vu Duy Thiển, “Để cho ta trở thành người đặc biệt nhất của ngươi, ta sẽ trở thành người mà ngươi yêu nhất. Dốc hết tất cả để yêu, ta sẽ giúp ngươi giải câu đố này, chúng ta sẽ cùng nhau hóa lão. Duy….việc không biết được quá khứ của ngươi làm cho ta ghen tỵ đến phát cuồng, nhưng khi nghe ngươi nói như vậy thì ta bỗng nhiên đau lòng không chịu nổi….”
“Nơi này rất đau, ngươi phải bồi thường như thế nào cho ta?” Kéo tay của Vu Duy Thiển rồi đặt lên trước ngực của mình, Lê Khải Liệt cúi người hôn xuống mặt hắn, như có một chút đăm chiêu, “Thiếu chút nữa thì ta đã quên, mặc kệ con người sống bao lâu thì vẫn có cảm xúc, ngươi lại là người kiêu ngạo, không cho phép mình yếu đuối, cho dù ngươi cảm thấy đau khổ thì nhất định cũng sẽ nói với chính mình là ngươi không sao. Mặc kệ trước kia kết quả như thế nào, ta chỉ biết lần này nhất định sẽ khác biệt. Duy, quên hết tất cả những gì đã qua, từ nay về sau ngươi chỉ cần nhớ kỹ một mình ta là đủ.”
Nguồn:
“Chỉ cần nhìn ta, chỉ cần chấp nhận một mình ta!” Không hề chần chừ, ra lệnh một cách cứng rắn, Lê Khải Liệt kề sát vào người hắn, loại tự tin này chính là một trong những nhân tố hấp dẫn Vu Duy Thiển. Ý cười nguy hiểm ngưng kết trên khuôn mặt cương quyết khó thuần, vô cùng ngang ngược, giống như chúa tể sơn lâm không ai có thể trói buộc, người khác phải lựa chọn, hoặc là thuần phục, hoặc là bị hủy diệt.
Không có đường lui, không có chỗ trốn, đây là Lê Khải Liệt.
“Vì sao mỗi khi vấn đề của ta đặt trước mặt ngươi thì lại tựa như tự rước lấy phiền não như vậy, cái tên tự đại điên cuồng này.” Lồng ngực chấn động, Vu Duy Thiển cất lên tiếng cười nhẹ, ôm cổ của Lê Khải Liệt rồi nghiêng người sang bên cạnh, hai người quay cuồng vài vòng, sau đó hắn nhìn Lê Khải Liệt thật lâu, “Nếu có thể gặp được ngươi sớm hơn một chút thì tốt rồi…”
Nụ hôn dịu dàng đặt lên trán của Lê Khải Liệt, ngay từ đầu Vu Duy Thiển rất ghét đối mặt với sự phóng túng của người nam nhân nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều này, nhưng sau khi biết được chân tướng sự việc thì lại cảm thấy có một chút chua xót vì Lê Khải Liệt, đến bây giờ lại có thêm vài phần bội phục, cách suy nghĩ và hành động của Lê Khải Liệt luôn rất nhạy bén, cũng không phải bốc đồng, mà là một khi quyết định thì sẽ không tiếp tục chần chừ.
“Ta quả nhiên đã già rồi, thời gian làm cho ta trở nên do dự lưỡng lự.” Vu Duy Thiển nhìn lại quá khứ rồi chậm rãi lắc đầu, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận nhưng mà, “Ngươi nói đúng, ta đã trở nên nhát gan, cũng bắt đầu trở nên kiêu ngạo tự mãn, ta quả thật đứng trên đại đa số mọi người, bất tri bất giác cảm thấy mình hơn hẳn người khác, ta rốt cục lại lo lắng cho ta và cũng lo lắng cho ngươi, kỳ thật ngươi căn bản không cần.”
Cười khổ một tiếng, Vu Duy Thiển trầm tĩnh lại, dựa vào vai của Lê Khải Liệt.
Thời gian sẽ thay đổi một người nhưng lại không thể thay đổi được bản tính của người đó. Chung quy Vu Duy Thiển là một người kiêu ngạo, trải qua mấy trăm năm, hắn đã nhìn thấy vô số cái chết và sự sống, những điều trải qua trong quá khứ làm cho hắn không thể không thay đổi, việc thay đổi có cái lợi cũng có cái hại, hắn trở nên mạnh mẽ, đồng thời cũng trở nên giả dối sành đời, trở nên tự cao tự đại, trở nên yếu đuối….
Đây là bản tính của con người, chỉ cần là người thì không thể thoát được.
“Hiếm khi ngươi lại nói ra những lời như vậy, ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ bị ngươi đánh, bị ngươi giáo huấn, dù sao ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.” Lê Khải Liệt choàng tay vuốt ve lên lưng của Vu Duy Thiển, “Ta cũng đã quen việc ngươi dùng bạo lực để che giấu sự quan tâm của ngươi đối với ta.”
“Ta không có che giấu.” Đem tất cả nỗi lòng nói ra, nhận rõ chính mình, Vu Duy Thiển cảm thấy thật sự nhẹ nhõm, giọng nói cũng có một chút miễn cưỡng.
“Lúc trước khi ngươi đánh ta gần chết, nhưng đến nửa đêm tỉnh lại thì ta lại nhìn thấy ngươi ở trong phòng ta, một mình đứng bên giường nhìn ta, ngươi không phải đau lòng thì là cái gì?” Trong lời nói mang theo ý cười, tiếng cười tà khí của Lê Khải Liệt làm cho Vu Duy Thiển lại muốn động tay động chân, nhưng ngay lúc này lại bị tay chân của đối phương quấn lấy, Lê Khải Liệt dây dưa với hắn, cắn lên vành tai của hắn.
“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ta sẽ không cho ngươi cơ hội trốn thoát. Duy yêu, cả đời này ta sẽ không thả ngươi ra.” Lời tuyên cáo trịnh trọng cùng với nụ hôn ẩm ướt bên cổ đều chứng tỏ Lê Khải Liệt không cho phép cự tuyệt, rốt cục Vu Duy Thiển cũng không phản bác. Kể từ khi bọn họ xung đột cho đến khi hiểu biết sâu sắc như bây giờ thì hắn bỗng nhiên bắt đầu tin tưởng, nếu đối phương là Lê Khải Liệt thì có lẽ hắn sẽ giải được lời nguyền trên người….
————-
P/S: Hôm nay con sam vừa nói ra mấy câu sến sụa *phát khiếp* vừa gián tiếp thừa nhận mình bị SM. Duy cứ tiếp tục SM nó đi Duy =.=, nó chuẩn bị cả đời bị anh SM rồi.