Mục lục
CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 122


Hình Uy nghe vậy thì tay run lên, hận không thể bịt miệng Cố Tịch Dao lại, nhưng anh không dám.


Không dễ gì cô mới thuận khí, lại hét tiếp: “Đáng đời… lẽ ra anh nên bị phế cái chân thứ ba mới đúng… đồ khốn…”


Chân thứ ba?


Hình Uy kiềm nén, suýt bật cười ra tiếng.


Cô Cố này quá to gan rồi. Anh cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Bắc Minh Quân thông qua gương chiếu hậu, không khỏi toát mồ hôi lạnh.


Đàn ông kiêng kỵ nhất là chân thứ ba to hay nhỏ, lên được hay không.


Thế mà cô dám mắng thẳng chân thứ ba anh bị phế!


Đôi mắt đen sâu như hồ nước của Bắc Minh Quân, bao phủ một tầng sương mù ngay.


Rất tốt, cô mượn rượu làm càn đúng không?


Anh mím môi, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Cố Tịch Dao, quả nhiên trong lòng cô rất hận thù, đến lúc say vẫn không quên mắng tôi!”


“Hì hì… hức…” Cô thật sự say rồi, mở to đôi mắt mơ màng không có tiêu cự, ngơ ngác đến mức không biết đông tây nam bắc, còn hét lên: “Uống, tôi vẫn muốn uống…”


Cô vừa hét, vừa nhào về phía Bắc Minh Quân.


Vùi đầu vào ngực anh.


Tay nhỏ trắng nõn còn không cam lòng vuốt ve bộ ngực rắn chắc của anh: “Ồ, bít tết… ngon quá…”


Cô cười ngốc, cách lớp áo anh mặc, bất ngờ cắn xuống.


“Hít…” Anh hít một ngụm khí lạnh.


Anh trừng mắt nhìn quả đầu đen trong lòng mình, người phụ nữ này dám xem cơ bắp trên ngực anh là bò bít tết?!


Hình Uy lén nhìn cảnh tượng này qua gương chiếu hậu, cố kiềm chế, suýt bật cười thành tiếng.


Lần đầu tiên, anh nhìn thấy ông chủ để mặc một người phụ nữ vô lễ với mình như thế.


Quả nhiên Cô Cố là người phụ nữ hiếm thấy. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


“Ưm ưm…” Cố Tịch Dao cắn lớp áo anh, nhai hai lần, rồi nhận ra mùi vị không đúng lắm nên phun ra ngoài.


Dáng vẻ ngốc nghếch này của cô rất giống cương thi không có đầu óc ăn nhầm phải tỏi vậy.


Cô tức giận nhíu mày, ngón tay không yên phận thò vào vạt áo anh…


“Cố Tịch Dao!” Bắc Minh Quân lạnh lùng quát, nắm lấy đôi tay không an phận của cô.


“Hu hu… tôi muốn ăn…”


Cố Tịch Dao mặc kệ, vặn mình nhào lên người anh, hơn nữa còn nhào vào chỗ chết.


Xoạt, cô không cẩn thận chạm vào chân thạch cao của anh!


“Hít…” Anh lại hít một ngụm khí lạnh. Giờ anh chỉ thấy chân mình đau nhói, tay buông ra theo bản năng.


Thừa lúc được buông ra, tay cô như kẻ trộm thực hiện được kế hoạch, trượt xuống, cởi nút áo anh ra…


Bắc Minh Quân trừng mắt nhìn vẻ mặt tươi cười ngây thơ vô tội của cô, da đầu bỗng tê dại.


“Cố Tịch Dao, cô cút ngay cho tôi…”


Hình Uy cố nhịn cười, mắt cố gắng nhìn thẳng.


Nói thật, anh đã đi theo ông chủ nhiều năm rồi, trước giờ ông chủ luôn bình tĩnh kiềm chế, đối xử lịch sự nho nhã với bất kỳ người phụ nữ nào, cho dù là đứng trước mặt cô Tô, ông chủ vẫn chưa từng thất thố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK