Trình Trình bảo vệ Bối Lạp như thể hoàng tử bảo vệ công chúa vậy.
“Gâu gâu” Bối Lạp làm ra vẻ cảm động sắp rơi nước mắt.
Bắc Minh Quân lạnh lùng nheo mắt, trừng con chó đáng ghét.
“Vì con chó đó mà con có thể không nói chuyện với ba cả tháng trời sao? Được! Con khăng khăng muốn nó phải không? Quản gia Vương đâu, kéo con chó này ra cho người ta giết nhân đạo đi!”
Giết nhân đạo?
Người làm sợ đến mức không dám lên tiếng…
Chậc, Bối Lạp đúng là có hơi xấu một chút, lại còn hơi ngốc nghếch nữa.
Nếu nói cậu Trình Trình là một hoàng tử bé thì Bối Lạp chính là đống phân bên cạnh hoàng tử bé.
Càng nhìn càng thấy không hợp nhãn chút nào.
Cậu hai giết Bối Lạp đúng là khiến người ta khoái trá.
Nhưng…
Dù gì Bối Lạp cũng là thú cưng mà cậu chủ nhỏ Trình Trình yêu mến nhất.
Nên quản gia Vương đứng bên cạnh sợ xanh mặt.
“Để con xem, ai dám động vào Bối Lạp!” Trình Trình không hề sợ hãi khi đón nhận ánh mắt của sang của Bắc Minh Quân.
Ánh mắt đen láy nhưng lại lóe lên ánh nhìn lạnh lùng không phù hợp chút nào với tuổi tác ấy giống ba cậu vô cùng.
Khuôn mặt đẹp trai của Bắc Minh Quân càng lúc càng sa sầm.
“Quản gia Vương…”
Lúc này, quản gia Vương đã sợ muốn đái ra quần rồi.
“Cậu, cậu, cậu hai…”
Quản gia Vương lắp bắp.
Bên này không được mà bên kia cũng không xong, nhưng ông lại không thể tự mình đào hố chôn mình được?
“Còn ai dám trái lời tôi thì lập tức cuốn gói!”
Câu nói mất hết tình người này của Bắc Minh Quân có lực sát thương kinh người!
Quản gia Vương cũng không dám làm trái ý nhà họ Bắc Minh.
Bởi lẽ cuốn gói khỏi nhà họ Bắc Minh cũng đồng nghĩa với không còn đất sống!
Vì vậy, ông liền quay sang nháy mắt với một người đàn ông khác.
Rồi hai người nhanh chân xông tới bên cạnh cậu chủ nhỏ Trình Trình…
“Láo xược! Các người thả tôi ra… Thả tôi ra…”
“Gâu gâu gâu…”
“Bối Lạp! Bối Lạp…”
“Gâu gâu gâu…”
Màn bắt chó quyết liệt này đúng là kịch tính.
Đám người giúp việc nữ đứng một bên không thể kìm được nước mắt vì cậu chủ nhỏ Trình Trình.