Chơi…
Chữ này nhức mắt làm con ngươi cô co lại.
Hóa ra trong mắt của anh, nụ hôn vừa rồi đơn giản chỉ là một trò chơi mà thôi.
Cô bỗng cười, sự lạnh lùng lóe lên trong mắt: “Tôi không ngờ rằng tổng giám đốc lại dễ dàng bị quyến rũ như vậy, vậy chẳng phải chứng minh, tôi cũng có sức hấp dẫn đó sao?”
Anh cười lạnh lùng, chỉnh lại trang phục của mình, đưa mắt nhìn xa xăm nhìn: “Đợi một ngày nào đó leo được lên giường của tôi, thì hãy hỏi lại tôi về vấn đề này!”
Anh vừa dứt lời, giống như không muốn đứng cùng với cô thêm một giây nào nữa, anh cau mày lại, quay người sải bước rời đi…
Cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm lồng ngực cô.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa
( Nhanh lên! Đừng ép tao… Cố Kiệt Đại. )
Tim cô căng như dây đàn, cô không do dự nữa, vội vàng bỏ thẻ nhớ vào điện thoại rồi bấm nút gửi tài liệu đi…
Cố Kiệt Đại vừa lấy được tài liệu Cố Tịch Dao gửi đến liền nở nụ cười thỏa mãn, đúng lúc này Vũ Xuân hoảng hốt chạy vào…
“Không xong rồi, Kiệt Đại! Ông mau chạy đi… Có mấy cảnh sát nói có người bắt cóc trẻ con nên đang chạy tới đây bắt người…”
Cố Kiệt Đại nghe thấy vậy liền hoảng sợ!
Ông ta nhét điện thoại vào túi, vội vàng xông ra cửa, trước khi đi bỗng nhiên nghĩ ra: “Vũ Xuân, hay là bà đi chung với tôi đi, để người ta khỏi nghi ngờ.”
Vũ Xuân không do dự liền gật đầu: “Ừ.”
Sau đó cùng Cố Kiệt Đại đi ra qua cửa sau…
Trong phòng chỉ còn lại một mình Trình Trình, bị trói chặt trên ghế.
Cậu bình tĩnh liếc nhìn những đồ đạc được bài trí bên trong căn phòng thì thấy trong rổ trái cây có một con dao gọt hoa quả.
Cậu liền cẩn thận dịch chuyển cái ghế, nhích từng chút từng chút một đến rổ trái cây.
Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng trẻ con cất lên…
“Cần tớ giúp không?”
Trình Trình nhướn mắt lên nhìn thì thấy một cậu bé có khuôn mặt giống mình y như đúc, ngạc nhiên trợn tròn mắt lên nhưng liền sau đó đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
“…” Trình Trình bị nhét vải vào miệng nên không thể nói chuyện.
Không cần đoán cũng biết đứa bé đang mang cặp sách trên vai đó chính là Dương Dương mà mẹ nhắc đến.
Dương Dương bĩu môi, thong thả bước vào nhà: “Chẳng thú vị gì cả, còn tưởng rằng cậu nhìn thấy tớ sẽ cứng đơ cả người và khóc chứ!”
Trình Trình nhếch mép cười rồi tiếp tục di chuyển cái ghế nhỏ.
Dương Dương bước nhanh tới trước mặt cậu rồi tháo miếng vải trắng xuống: “Tuy tớ đã cứu cậu nhưng cậu cũng không cần phải quá sùng bái tớ đâu.”
Trình Trình đảo qua đảo lại cái hàm để hết bị tê cứng rồi liếc nhìn Dương Dương: “Nhìn phản ứng của cậu thì hình như cậu đã biết tớ là ai?”
“Uh…huh.” Dương Dương nhún nhún vai, đặt cặp sách xuống rồi lấy con dao gọt hoa quả trong cái rổ lên giúp Trình Trình: “Cậu chủ nhỏ Bắc Minh Tư Trình của nhà Bắc Minh chứ ai nữa.”