Bắc Minh Quân vẫn nói lời tàn nhẫn, đủ giết Bùi Huyền Kim một ngàn lần.
Vẻ mặt cô ta xám xịt!
Phụt… tiếng hộc máu trong lòng Cố Tịch Dao.
Người đàn ông này thật sự tàn nhẫn!
Làm gì có logic nào không gả được cho con trai thì gả cho ba chứ?
Nếu ông Bắc Minh nghe được lời này, có lẽ ông ta còn tức ói máu hơn cả Bùi Huyền Kim!
Cố Tịch Dao nhất thời cảm thấy, thật ra lão hồ ly đó cũng rất đáng thương, sinh ra một thằng con bất hiếu thế này!
Cũng may Dương Dương nhà cô nhanh nhẹn hiểu chuyện.
“Không…” Bùi Huyền Kim như búp bê bị rút mất linh hồn: “Quân… em có thể không cần tình yêu của anh, thật đó, em không cần thứ gì hết, em chỉ cầu xin anh đừng hủy hôn… được không…”
“Không kịp nữa rồi.” Bắc Minh Quân lạnh nhạt nói.
Rồi anh xoay người, đi tới trước mặt Cố Tịch Dao đang đứng trong góc, ánh mắt sâu thẳm phát ra ánh sáng khác thường.
Hồi hộp, mặt Cố Tịch Dao cứng đờ.
Ánh mắt này của Bắc Minh Quân làm cô khiếp sợ…
Một giây sau, anh đã ôm cô đang thất thần vào lồng ngực rắn chắc của mình.
Anh nửa ôm nửa kéo cô vào lòng, kéo cô tới trước mặt Bùi Huyền Kim, rồi nói tiếp: “Không kịp rồi Huyền Kim, vì tôi đã có người mình thích.”
Giọng nói dịu dàng tà mị cứ thế lọt vào tai Cố Tịch Dao và Bùi Huyền Kim.
Xoảng… tiếng hai trái tim tan vỡ.
Một là của Bùi Huyền Kim.
Cô ta nhìn người phụ nữ được anh ôm chặt trong lòng, sắc mặt bỗng tái nhợt.
Còn lại là của Cố Tịch Dao.
Nhưng cô là bị người khác hại cho tan vỡ!
“Bắc Minh Quân…” Cô vừa ngẩng đầu lên định mắng anh, nhưng chưa kịp mắng đã bị đôi môi lạnh lẽo phủ lên rồi…
Ô…
Đệch! Lại là chiêu này! Cố Tịch Dao tức giận!
Cô nhấc chân giẫm lên đôi giày da bóng loáng của anh.
Bắc Minh Quân khẽ rên nhưng anh lại càng ôm chặt cô hơn. Môi lưỡi như bị nam châm hút vào, vừa chạm vào đôi môi mềm mại của cô, đã không thể chờ đợi muốn đòi hỏi nhiều hơn…
Anh không phủ nhận, từ lần đầu tiên chạm vào môi cô ở hộp đêm, anh như người bị nghiện.
Cố Tịch Dao bị anh hôn đến mơ màng, trong đầu vẫn còn một tiếng phản kháng nho nhỏ, cho dù nụ hôn anh rất dụ dỗ mê người, khiến cô dễ dàng bị cuốn hút vào đó, nhưng cô không bao giờ đầu hàng!
Cô vừa chuẩn bị dốc hết sức lực để phản kháng, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Bắc Minh Quân lướt qua bên tai…
“Cô diễn tốt vở kịch này, tôi sẽ tăng tiền lương cho cô.”
Hơi thở lạnh lẽo làm tai cô tê dại.
Đây chính là mục đích anh nhất quyết kéo cô vào à?
Cố Tịch Dao đang hưng phấn chuẩn bị sức lực phản kháng, lại bị một câu tăng lương này làm cho bình tĩnh lại.