“Vâng.” Trình Trình nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng trái tim nhỏ bé đang không ngừng run lên.
“Ừm…” Cố Tịch Dao gật đầu, sau đó tiếp tục đánh răng.
Đánh răng rửa mặt xong, cô liếc nhìn cậu con trai vẫn đang đứng ở bên cửa, nghi hoặc hỏi: “Sao thế, Dương Dương? Có phải mẹ nói chuyện điện thoại to quá làm con thức giấc không?”
Trình Trình im lặng lắc đầu: “Mẹ định ra ngoài ạ?”
“Ừm, ông chủ của mẹ không thấy đâu nữa, mẹ phải ra ngoài tìm anh ta. Dương Dương ngoan ngoãn ở nhà với bà ngoại nhé.”
Nói xong, cô bế thằng bé lên, hôn nhẹ vào má nó.
Mấy ngày gần đây, dường như Trình Trình đã quen với những cái thơm của Cố Tịch Dao, không nhịn được mà chìm đắm vào vòng ôm mềm mại, ấm áp của cô.
Nhớ lại cảnh hận thù với ba mình ngày hôm đó, trái tim Trình Trình không khỏi nhói đau.
Dựa vào vai của Cố Tịch Dao, cậu bé thì thầm: “Mẹ… ba Dương Dương là ai?”
Trình Trình là hỏi về ba của Dương Dương.
Cố Tịch Dao hoảng hốt giật mình!
Máu trong người như đông lại.
Cô cúi xuống nhìn đứa con trai nhỏ nhắn, mềm mại trong tay.
“Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?” Giọng cô hơi run run, cô mỉm cười để che giấu nó: “Khi con còn rất nhỏ, mẹ đã nói với con rồi mà, ba của Dương Dương đã lên thiên đường rồi.”
Được rồi, cô thừa nhận, cô cũng không muốn rủa ba của Dương Dương như vậy.
Nhưng đây chỉ là cách nói để tránh Dương Dương càng lớn càng tò mò ba mình là ai thôi.
Huống hồ, câu hỏi này Cố Tịch Dao không bao giờ có thể trả lời được cho con trai mình.
Bởi vì ngay cả chính bản thân cô cũng không biết!
Hừm, thật thất bại đúng không?
Trình Trình mở to đôi mắt tròn xoe, trong sáng lên nhìn Cố Tịch Dao.
Biểu hiện của cô rõ ràng là đang nói dối.
Nhưng Trình Trình thông minh đã không lột trần cô chỉ là đột nhiên đồng cảm với Dương Dương thôi. Xem ra, từ nhỏ cậu đã không có mẹ, còn Dương Dương từ nhỏ đã không có ba.
“Haha, gần đây Dương Dương sao vậy? Lạ quá, con cứ hay hỏi mẹ mấy câu hỏi này.” Cố Tịch Dao ôm thằng bé trờ lại giường: “Ngoan nào, đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ ngon nhé?”
“Chúc ngủ ngon bảo bối.” Cố Tịch Dao hôn nhẹ lên trán cậu rồi mỉm cười rời đi.
“Mẹ…” Đột nhiên Trình Trình túm lấy bàn tay của cô.
“Bảo bối, có chuyện gì thế?”
“Chuyện đó…” Trình Trình cẩn thận nói: “Con nghe các bạn cùng lớp nói, có một cửa hàng văn phòng phẩm ở số 189 đường Queen’s East, mẹ có thể đến đó mua cho con một hộp bút chì màu được không? Ngày mai bọn có tiết học vẽ ở lớp cần dùng.”
“Bút chì màu sao?” Mặc dù Cố Tịch Dao vẫn cảm thấy gần đây Dương Dương có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, nhưng sau cùng, đó vẫn là con trai cô, cô không nghi ngờ cậu bé, mỉm cười gật đầu: “Được rồi, mẹ về mua cho con.”
Trình Trình lúc này mới an tâm, ngủ tiếp …