Mẹ có biết từ năm tám tuổi đến năm mười tám tuổi, rốt cuộc cô đã trải qua mười năm đó thế nào hay không?
Bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt có chút ướt, Cố Tịch Dao cố ngước mắt lên, muốn những giọt nước mắt yếu đuối chảy ngược vào trong.
“Cố Anh Thư, tôi và mẹ đã sớm không còn dựa vào nhà họ Cố các người nữa rồi! Đừng nghĩ tôi vẫn nhẫn nhịn cô giống như lúc trước! Sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ trả lại cho cô cái tát vừa rồi!”
“Trả lại cho tao?” Cố Anh Thư khó tin mở to hai mắt.
Ào…
Đột nhiên một ly trà nóng tạt tới!
Không chút thương xót tạt vào mặt Cố Tịch Dao!
Thời gian lúc này như ngưng đọng.
Cót… Két!
Cửa phòng mở ra.
Bắc Minh Quân dáng người cao ráo, thanh lịch xuất hiện, sắc mặt nặng nề.
Sự ác độc trên mặt Cố Anh Thư lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, cô ta nhanh chóng đến gần Bắc Minh Quân, yểu điệu nói: “Anh Bắc Minh, anh không sao chứ? Thư ký của anh đúng là to gan, may là em đã dạy dỗ cô ta giúp anh rồi, loại người này nên đuổi việc sớm!”
Bắc Minh Quân vẻ mặt không thay đổi liếc Cố Tịch Dao một cái, lại phát hiện tóc của cô, trên mặt, thậm chí cổ áo, ngực đều ướt đẫm, trên mặt cô còn dính mấy lá trà, vô cùng nhếch nhác, khuôn mặt nhỏ xinh xắn tái nhợt, khác xa với bộ dạng kiêu ngạo lúc nãy.
Anh khẽ chau mày lại, khóe môi cong lên khó phát hiện.
Lần đầu tiên anh để Cố Anh Thư ôm lấy cánh tay mình, trầm giọng nói: “Anh Thư, tôi cũng muốn đổi thư ký này, hay là cô đề cử cho tôi một người giỏi đi?”
Cố Anh Thư nghe vậy thì lập tức mở cờ trong bụng.
Cô ta nhân cơ hội đứng sát bên người Bắc Minh Quân, cơ thể cố ý cọ cọ lên cánh tay Bắc Minh Quân.
“Thật sao? Anh Bắc Minh muốn em đề cử sao? Hì hì…” Cô ta giả vờ ra vẻ đáng yêu ngây thơ, lè lưỡi: “Hay là em tự đề cử chính mình đến làm thư ký cho anh Bắc Minh Quân được không?”
Đôi mắt sâu thẳm của Bắc Minh Quân chợt lóe lên, môi mỏng mím lại thành một đường cong gợi cảm, anh cười khẩy không nói.
“A, anh Bắc Minh thật là xấu… Rốt cuộc có được hay không…”
Cố Tịch Dao khẽ cười một tiếng. Ngón tay phủi lá trà trên mặt xuống, trong đôi mắt hiện lên sự thê lương.
Cô không có hứng thú xem hai tên khốn này liếc mắt đưa tình. Huống chi anh muốn đuổi việc cô, cô còn không kịp mừng nữa là!
Sau đó, cô không nói một lời, nhanh chóng rời khỏi phòng…
Trong phòng vệ sinh.
Vòi nước chảy ra ào ào…
Nhân lúc phòng vệ sinh không có ai, Cố Tịch Dao nhanh chóng cởi áo khoác và áo sơ mi xuống, vò mấy cái trong nước, để dưới máy sấy tay, để máy hong khô.