“Xem ra ông Bắc Minh đối với chuyện của tôi là hiểu rõ như lòng bàn tay.”
Một câu nói nghe có vẻ rất ung dung nhưng thật ra khi nói xong câu ấy sống lưng cô đã ướt đẫm: “Vậy thì xin cho hỏi tôi có tài cán gì mà khiến cho ông cụ Bắc Minh đây phải nhọc lòng điều tra chứ?”
Bắc Minh Chính nghiêm túc liếc mắt nhìn Cố Tịch Dao, không thể phủ nhận, người phụ nữ này có dáng vẻ rất xinh đẹp.
“Cô Cố, cô là người thông minh nhưng đáng tiếc thủ đoạn chưa cao.”
Cố Tịch Dao hơi sửng sốt.
Trong con ngươi đen kịt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ.
Bắc Minh Chính cười sâu xa: “Nếu có thể được thằng hai ra tay làm ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ thì cần gì phải vội vã nhảy lên giường của nó, ngược lại còn khiến nó khinh thường chứ?”
Ngón tay Cố Tịch Dao run lên.
Quả nhiên Lý Đỉnh Thịnh không nói rõ chân tướng cho ông ấy biết.
“Ha ha…” Cô buồn bã mỉm cười nói: “Nếu tôi nói tôi bị người ta hãm hại đưa lên giường của anh ta ông có tin không?”
Không đợi Bắc Minh Chính trả lời, đôi mắt Cố Tịch Dao đã lóe lên ánh sáng sắc lạnh: “Chắc ông không tin đâu, bởi vì con trai của ông cũng không tin.”
Bắc Minh Chính im lặng hồi lâu.
Sau đó nói: “Mặc kệ cô là chủ động hay là bị người ta hãm hại nếu chuyện này đã trở thành sự thật thì không cần truy cứu nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn cô đồng ý với tôi một chuyện…”
“Chuyện gì?” Cô bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
Trực giác bảo ông Bắc Minh sẽ không bắt cô làm chuyện gì xấu.
“Làm thư ký riêng cho thằng hai.”
Một câu nói ngắn gọn của Bắc Minh Chính lại chấn động đến mức Cố Tịch Dao hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại được.
“Thư ký… riêng?”
Riêng là sao? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Riêng là thế nào, chính là trong hai mươi bốn tiếng gọi là phải tới. Nói dễ nghe thì là tôi nhờ người tới giúp nó; mà nói khó nghe thì là sai người theo dõi nó, nó có bất cứ hành động gì cô đều phải kịp thời báo cho tôi biết, nhất là nó hẹn hò với cô gái nào, hiểu rồi chứ?”
Cố Tịch Dao nghe xong mới từ từ hồi thần lại.
Mặc dù cô không hiểu rõ về Bắc Minh Quân, nhưng cũng được trải nghiệm qua lòng dạ hẹp hòi ác liệt của anh.
Thư ký riêng kiểu này cũng hơi khó khăn.
Cô cười, nói: “Tôi sợ là mình không thể đảm nhiệm được…”
“Đừng vội xem thường bản thân như thế.”
Đương nhiên, Bắc Minh Chính không đồng ý cho cô từ chối: “Sở dĩ tuyển cô là có nguyên nhân. Thứ nhất, trong mắt Bắc Minh Quân chấp nhận được vài người phụ nữ, trong đó có cô.”
Cô là người mà anh ghét nhất, như vậy cũng tính à?
Cố Tịch Dao rùng mình, cười khổ một cái.