“Này, Bắc Minh Quân…” Giọng nói của Cố Hnahj Dao vang lên trong không gian trống rỗng.
Dáng người cao lớn khỏe mạnh của anh đã lách qua xe chạy trên đường, đi thẳng sang bên đường đối diện.
Dương Dương rẽ ngoặt, đi thẳng về phái trước, tay nắm điện thoại, còn đang hăng hái nói: “Hihi, chú ba, cụ già như chú đừng tức giận nữa… Trời ơi, chú đừng hỏi cháu ở đâu nữa mà… Nhất định cháu sẽ ngoan ngoãn về nhà, cháu thè…” Cháu thè đó, không phải thề đâu.
“Cháu thè? Thè cái đầu cháu ý, mau lên, đừng lề mà lề mề nữa…” Ai ngờ, Bắc Minh Đông còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy trong điện thoại…
“A a a…”
“A? Trình Trình, Trình Trình?” Thần kinh Bắc Minh Đông căng cứng, sau đó tút tút tút… Không còn tiếng gì nữa…
Cái câu “cháu thè” của Dương Dương kia còn đang vọng lại.
Sau đó, cả người cậu liền bị một lực mạnh mẽ nhấc lên!
Thứ gì đó cứng như sắt, nhấc thân người nhỏ bé của cậu lên cũng không tốn sức!
“A a a…” Dương Dương hét lên theo phản xạ, điện thoại liền rơi xuống đất.
Ánh mắt sửng sốt nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia…
“Á, ba?”
Dương Dương bỗng lạnh rùng mình! Suýt chút nữa là tự cắn vào lưỡi mình!
Khuôn mặt lạnh lùng hung dữ như núi băng của ba Birdman, đột nhiên đập vào đôi mắt ngây ngô của cậu, chớp mắt liền bị phóng to vô số lần…
Nhìn anh có vẻ, quá hung dữ…
“Bắc Minh, Tư, Trình! Con lại dám bỏ nhà ra đi nữa? Có tin ông đây đánh gãy chân con không?”
Bắc Minh Quân gần như gầm lên câu này!
Anh như một con diều hâu ngậm lấy gà con, cánh tay cứng rắn, nhấc cao thân người nhỏ bé của Dương Dương, thậm chí chỉ cần hơi dùng sức một chút, liền có thể bóp chết tên nhóc này!
Dương Dương run lẩy bẩy, giống như chú thỏ con bị treo trên dây phơi quần áo, cực kỳ đáng thương.
Trong chớp mắt, dường như nhớ ra gì đó.
Bắc Minh Tư Trình đâu? →_→ ?
Dương Dương nhìn phía sau theo phản xạ…
Trống không, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào trên con phố, nào có bóng dáng của Trình Trình?
Dương Dương thầm thở phào một hơi, nghĩ rằng tên Bắc Minh Tư Thành này cũng trốn đủ nhanh!
Còn cậu, quả nhiên đủ đen đủi, bị ba Birdman trực tiếp bắt tại trận.
Bất đắc dĩ, cậu cười khan hai tiếng với Bắc Minh Quân, không tim không phổi: “Hihi, ba, con không có bỏ nhà ra đi mà…”
Thật sự cậu không có mà. Nhà họ Bắc Minh căn bản không phải là nhà của cậu.
“Còn dám ngụy biện?”
Mặt Bắc Minh Quân đen lại, xách cậu quay lại, vừa đi còn vừa cực kỳ không biết xấu hổ xoa nghịch mái tóc xoăn của cậu: “Đáng chết! Rốt cuộc là ai cho phép con làm cái kiểu tóc ổ gà này?”
“… Không phải là ổ gà, đây là tóc xoăn, rất thịnh hành…” →_→ Dương Dương uất ức, người già như ba Birdman sao mà hiểu được chứ?
“Còn dám cãi? Kính râm? Con mới mấy tuổi mà đã học đòi đeo kính râm ra vẻ đẹp trai, hả?”
“… Không có, kính râm này là của chú ba, con chỉ trông giúp chú ấy thôi…” @[email protected] Giọng nói rất vô tội của Dương Dương ngày càng nhỏ đi…