Sau khi Cố Tịch Dao gọi điện thoại nói cho mẹ biết cô phải đi công tác một tuần và dặn dò mẹ cô chăm sóc cho bà và Dương Dương thật tốt xong thì lúc này cô mới yên tâm.
Tiếp theo đó cô giống như dũng sĩ ra trận, oanh liệt dọn vào phòng chăm sóc bệnh nhân trong phòng bệnh VIP ở bệnh viện trung tâm.
Bắc Minh Quân đúng là không khó hầu hạ như trong tưởng tượng của cô.
Sau đó suốt cả ngày anh gần như tích cực hợp tác với bác sĩ để hồi phục.
Cố Tịch Dao không thể nhịn được cười thầm trong bụng khi nhìn thấy cái chân bị gãy thậm chí không đứng dậy nổi của Bắc Minh Quân.
Với dáng vẻ tàn tật như thế này của anh sợ rằng ngay cả trở mình còn làm không được nữa chứ đừng nói chi đến việc anh dám khoe khoang đánh cược trong vòng một tuần lễ sẽ khiến cô chủ động bò lên giường của anh.
Hứ, cho dù cô có bò lên giường của anh thì với dáng vẻ ngốc nghếch này chỉ sợ là anh có lòng mà không có sức.
Cố Tịch Dao nghĩ tới bảy ngày sau cô có thể khôi phục tự do thì nhịn không được cong môi cười, sau đó cất giọng ngâm nga bài hát lạc điệu…
Màn đêm buông xuống rất nhanh.
Ban ngày bệnh viện người đến người đi đông ngẹt người, lúc này rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Cố Tịch Dao giúp anh tiếp đón những người đến thăm cả ngày, cô mệt đến độ tay chân mềm oặt.
Thế là sau khi ăn tối xong cô cuộn người làm ổ trên ghế sô-pha.
Cô cầm Ipad trong tay, ngón tay lướt như bay chơi mấy trò chơi trẻ em, cười vui đến quên trời quên đất.
Bắc Minh Quân nghiêng người dựa trên giường sau khi xem tập hồ sơ cuối cùng xong thì ngẩng đầu liếc mắt nhìn vật nhỏ đang làm ổ trên sô-pha.
Anh nhớ tới lúc cô ở trong phòng làm việc của anh cũng vậy. Cô quả thực rất giống con mèo lười đang chờ chủ nhân nhận nuôi.
Bắc Minh Quân nghĩ tới đây ánh mắt sâu hoắm của anh đột nhiên tối sầm, anh gập máy tính lại giọng nói từ tính vang lên: “Cố Tịch Dao, em chuẩn bị bảy ngày ở đây đều làm ổ trên sô pha chơi game à?”
Cố Tịch Dao cũng không thèm ngẩng đầu lên chỉ hứ một tiếng: “Nói đi, lần này anh lại muốn gì?”
“Anh khát.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thoạt nghe chỉ đơn giản vài chữ nhưng thật ra yêu cầu lại không thấp.
Cố Tịch Dao thở dài một tiếng, tạm dừng trò chơi rời khỏi sô pha, vội vàng chạy tới rót một ly nước trà không lạnh không ấm, không đắng không cay, không ít không nhiều cho cậu hai Bắc Minh Quân vô cùng tôn quý.
Cậu chủ có bệnh thích sạch sẽ này uống một chén trà thôi mà còn chú ý lắm điều.
Sau đó cô bưng ly trà lên cung kính đưa cho anh: “Tổng giám đốc, mời uống.”
Anh im lặng lấy ly trà tao nhã hớp nhẹ.
Một lát sau, bên trong lại trở nên yên tĩnh.
Cố Tịch Dao một lần nữa trở lại làm ổ trên sô pha chơi game, thỉnh thoảng lại còn cười khúc khích, vô cùng vui vẻ.
Người đàn ông nào đó nhìn cảnh tường này chướng mắt.
Anh lại lên tiếng: “Trong phòng yên tĩnh quá, em kể chuyện cười đi.”
Cố Tịch Dao ngước mắt lên, liếc nhìn anh, nghĩ thầm gã này cứ yên tĩnh đến nỗi khiến người ta sợ sốt vó vậy đã thế còn không biết xấu hổ mà nói trong phòng quá yên tĩnh