Cô là do ông cụ Bắc Minh tốn rất nhiều tiền mời về làm thư ký riêng để giám sát anh đấy được không? Anh với cô là kẻ thù đấy!
Làm sao cô có thể bị kẻ địch hàng phục được chứ?
Cố Tịch Dao à, Cố Tịch Dao cô đúng là không có tiền đồ!
Cố Tịch Dao nhìn nụ cười khẩy nơi khóe miệng của Bắc Minh Quân cô đúng là muốn tát vào mặt mình hai cái, vừa nãy ma xui quỷ khiến nên bị anh hôn đến choáng váng suýt chút nữa đã bỏ vũ khí đầu hàng rồi.
Bắc Minh Quân nhíu mày dáng vẻ sâu xa khó đoán.
Anh thả lỏng cơ thể dựa lưng vào giường.
Cố Bắc Minh khoanh tay trước ngực, ánh mắt xa xôi, dáng vẻ thờ ơ liếc nhìn cô: “Nếu tôi đúng là ma háo sắc thì khi cô bò lên giường tôi lần đó sẽ không bị tôi đá xuống giường rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng, hờ hững của anh nhắc cho cô nhớ tới chuyện xấu hổ trong bữa tiệc tối lần đó.
Hai má Cố Tịch Dao đỏ rực, môi cô run run nói: “Bắc Minh Quân, tôi giải thích một lần nữa, lần đó không phải tôi bò lên giường anh mà là tôi bị người ta hãm hại đưa lên giường anh, anh hiểu không? Anh à, mời anh làm rõ mối quan hệ giữa bị động và chủ động này nhé!”
Bắc Minh Quân im lặng hồi lâu.
Con ngươi đen như mực lóe sáng, đôi môi đẹp khẽ nhếch lên: “Làm hay không làm?”
Bốn chữ ngắn gọn, mạnh mẽ lộ ra vẻ mờ ám tà ác. Cố Tịch Dao nghe được da đầu tê dại, trong lòng loạn như ma.
Cô hiểu ý của anh, anh đây là nói cô có đồng ý làm người tình của anh hay không?
Thật ra từ lúc Bắc Minh Quân mở miệng đưa ra yêu cầu này cho đến giờ trong đầu Cố Tịch Dao vẫn đang ở trạng thái hỗn loạn.
Chỗ tỉnh táo duy nhất chính là cô biết mình không thể.
Anh đã có vợ chưa cưới, mặc kệ cuối cùng anh có cưới Bùi Huyền Kim hay không, nhưng tương lai sau này anh nhất định sẽ có vợ.
Vậy lúc đó Cố Tịch Dao cô được xem là gì?
Chẳng qua chỉ là một đoạn nhân duyên ngắn ngủi.
Nhiều năm qua mẹ cô Vũ Xuân với thân phận người tình được người ta bao nuôi bên ngoài, không ai rõ hơn cô những ngày tháng kia đau khổ cỡ nào và cũng không ai biết cô đã cố gắng vượt qua như thế nào?
Hơn nữa bên cạnh cô còn có Dương Dương.
Cô làm sao có thể mở miệng nói cho anh biết quá khứ khuất nhục của năm năm trước được chứ?
Cố Tịch Dao đấu tranh tư tưởng một phen, sau đó cô ngồi thẳng dậy, âm thầm hít sâu một hơi.
Ánh mắt trong trẻo, xa xăm lướt nhìn qua gương mặt tuấn tú của Bắc Minh Quân.
“Không làm!”
Thì ra muốn nói ra hai chữ đơn giản này lại khó khăn đến vậy.
Bắc Minh Quân giống như đã đoán được cô sẽ từ chối, anh không giận cũng không cười, gương mặt bình tĩnh như gương nhìn không ra bất kỳ cảm xúc, bất kỳ sơ hở nào.
Cố Tịch Dao bũi môi, u oán liếc mắt nhìn anh nói tiếp: “Bắc Minh Quân, em là thư ký do ba anh mời tới cho nên anh đừng hy vọng có ý đồ gì với em. Em nói cho anh biết nhé, em không phải là loại phụ nữ tùy tiện đó đâu. Anh muốn đi tìm ai làm tình nhân đó là chuyện của nhà anh nhưng xin anh tuyệt đối đừng nhúng chàm em”