Nghe lời con trai dỗ dành mình, sự tức giận ban đầu của mẹ Kha đột nhiên mất hết, trong lòng vui vẻ nhưng mồm vẫn không buông tha cho anh: “Anh cứ sống vậy đi, sống đến năm nhiều tuổi rồi, nhìn xem còn ai sẽ coi trọng anh nữa.” Kha Cảnh Dương nhìn về phía mẹ anh nhưng không nói gì. Bởi vì anh biết, anh càng nói thì mẹ anh chắc chắn càng nói nhiều hơn. Mẹ Kha hết cách chỉ đành đứng dậy: “Anh đợi đấy, mẹ đi mua cơm trưa cho anh.” May mà buổi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.