Quả vậy, lúc Châu Mật Hồng chạy đến chân núi thì thấy bóng dáng của Vu Tiếu: “Tiếu Tiếu, cậu đừng giận, vì Triệu Bảo Lan mà giận thì không đáng.” Vu Tiếu quay đầu lại nhìn cô ấy, lắc đầu nói: “Mình đã không còn giận nữa rồi.” Cô muốn nói với Châu Mật Hồng là mình giả vờ, nhưng cô thấy với đầu óc của Châu Mật Hồng thì vẫn không nên nói thật tốt hơn, cứ để cô ấy nghĩ rằng cô đang buồn cũng được, dù sao cũng phù hợp với hình tượng của nguyên chủ....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.