Khương Đại Phát run rẩy nói: “Tôi sợ, tôi sợ bọn họ đánh tôi, sợ bọn họ nói tôi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Vu Tiếu đến từ thành phố, tôi chỉ là tên nghèo ở nông thôn, tôi không xứng với cô ấy.” Lưu Anh Vinh: “Tôi hỏi vì sao anh lại nói dối? Rõ ràng anh viết bức thư này lại nói dối là không viết?” Khương Đại Phát: “Tôi…chỉ là tôi sợ.” Lưu Anh Vinh hừ lạnh nói: “Sợ thì có thể nói dối sao? Việc sợ và việc phủ nhận đã viết thư có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.