Vu Tiếu cười nói: “Anh không hỏi thì em sắp quên mất rồi, em đã ba mươi tám tuổi. Đến đây hơn một năm, em đã sắp quên hết bản thân ở thế giới đó, haiz…” Giọng nói của cô bình tĩnh tự nhiên, không nhìn ra có gì bất thường. Nhưng…Kha Cảnh Dương lại ấn mạnh đầu cô một cái: “Ở trước mặt anh mà còn định lừa người à.” Vu Tiếu đánh tay anh ra: “Em lừa anh như nào?” Cô giả vờ bày ra vẻ mặt nghiêm túc lại tức giận, nhưng mà…xùy…cô lại không nhịn được...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.