Bây giờ Hỉ Ca đã biết thân phận thật của A Thất, liền biến thành một đứa bé tò mò. Trước đây thông qua máy tính cô cũng biết rất nhiều về cái thế giới hắc ám thần bí kia, nhưng vẫn không ngăn được sự hiếu kì trong lòng. Tin tức dù sao cũng chỉ là tài liệu trên giấy, những văn kiện đó có thể là giả, Hỉ Ca thích nghe A Thất kể chuyện về thế giới kia hơn. Nhưng dù cô hỏi thế nào đi nữa, chuyện về Hoa gia, A Thất nhất định không nhắc tới, dù chỉ là một chữ. Cuối cùng, Hỉ Ca đành bất đắc dĩ quên đi.
Đối với cô mà nói, tin tức tốt nhất chính là A Thất rất nhanh có thể vào lại trò chơi. Mặc dù trên người hắn đang bị thương, nhưng hiện tại khôi phục khá là nhanh, chơi trò chơi sẽ không có gì đáng ngại, chỉ cần hắn được bác sĩ Tư Văn cho phép là được.
Hỉ Ca thế nào cũng không nghĩ tới, Tư Văn lại là bác sĩ. Nghĩ đến Tư Văn tính tình âm hiểm phúc hắc, Hỉ Ca vẫn cảm thấy tên này thích hợp bay về cổ đại làm quân sư quạt mo hơn.
Nhìn Hỉ Ca vui vẻ về phòng lên trò chơi, Tiểu Cửu vẫn như cũ đầy bụng lo lắng. Sở Tiếu Ca ngồi trên ghế salon, nhìn Tiểu Cửu bưng nước và trái cây tới, cầm một miếng dứa, ngẩng đầu lên nói với cô – “Sao vậy?”
“… Hoa gia có người vẫn còn sống, ta sợ họ sẽ đối phó với Hỉ Ca.” – Tiểu Cửu ngồi vào cạnh Sở Tiếu Ca, chau mày nói. Trước đây, A Thất ở chỗ này, tất nhiên không ai dám bén mảng tới. Nhưng bây giờ A Thất không có ở đây, Hoa gia còn bị ép đến đường cùng, cô chỉ có một mình, sợ rằng không ứng phó được.
“Hoa gia rất lợi hại sao?” – Sở Tiếu Ca khẽ nhíu mày.
“Ừ, đã từng rất lợi hại.”
Từ khi gia chủ đời trước của Hoa gia chết trong tay A Thất, thì Hoa gia bắt đầu xuống dốc không phanh. Nhưng khi A Thất bị hội trưởng lão buộc phải thề, vĩnh viễn không động đến người Hoa gia, lúc này Hoa gia mới được bình yên mà phát triển như vũ bảo.
Kết quả là 10 năm sau, A Thất lại đem Hoa gia tiêu diệt. Việc làm này căn bản giống như muốn gây hấn với hội trưởng lão đầy quyền uy vậy. Không biết tiếp theo hội trưởng lão sẽ dùng phương pháp gì đối phó với A Thất. Đây cũng là nguyên nhân mà Tiểu Cửu muốn Hỉ Ca rời khỏi A Thất. Hỉ Ca một khi bị liên lụy, cuộc sống sau này sẽ long trời lở đất. Khi đó, cả Sở gia cũng sẽ vạn kiếp bất phục.
Sở Tiếu Ca biết Tiểu Cửu lo lắng chuyện của Hỉ Ca và A Thất. Mặc dù đứng trên lập trường gia tộc mà xét, Hỉ Ca và A Thất không nên ở cùng một chỗ. Nhưng cậu đời này chỉ có một người chị bảo bối, cho nên vô luận Hỉ Ca làm gì, cậu đều sẽ ủng hộ. Tính tình Hỉ Ca vẫn luôn quá tỉnh táo, khó có được lúc cô đấu đá bừa bãi một lần. Cậu thân là em trai, nên đem con đường phía trước dọn dẹp sạch sẽ cho chị mới phải!
“Hi vọng mọi chuyện sẽ êm.” – Tiểu Cửu lo lắng ngước nhìn cửa phòng trên lầu đang đóng chặt, không thể nhịn được mà thở dài.
Trở lại trò chơi, bọn Cát Tường đều đã trở về tửu lâu. Mặc dù vẫn còn một ngày (mới tới thời điểm đánh boss thống lĩnh), nhưng cô với mấy người đó trước kia chưa từng phối hợp, trước hết muốn mài dũa độ ăn ý. Vì vậy, Hỉ Ca cùng với Thanh Lam và Mặc Phi chuẩn bị lên đường. Sở Tiếu Ca cũng đòi đi theo, nói là muốn bảo vệ Hỉ Ca. Chỉ là Hỉ Ca cảm thấy em trai càng giống đi ngắm mỹ nữ hơn. Khi Hỉ Ca nói cho nó biết, Phi Khuynh Thành hiện giờ là phó bang chủ của Vực Sâu, nó thiếu chút nữa đã muốn nộp đơn xin gia nhập Vực Sâu rồi. Không lay chuyển được Sở Tiếu Ca, Hỉ Ca chỉ có thể cho nó đi cùng.
Sau khi trở lại Vực Sâu, Phần Thiên biết Hỉ Ca đem về 2 kiếm khách loại xịn, vui mừng đến không khép được miệng. Phần Thiên không phải là người tính toán chi li, cho nên rất nhanh cùng với Thanh Lam và Mặc Phi nói chuyện ổn thỏa. Hai bên đều hết sức hài lòng. Ngay cả Sở Tiếu Ca, Phần Thiên cũng cấp cho nhiều lợi ích. Mặc dù Sở Tiếu Ca là em trai của Hỉ Ca, nhưng dù sao người ta cũng là người có thực lực, mang ra để làm quảng cáo tuyệt đối có hiệu quả.
Đối với việc quay video lúc đánh Boss, Mặc Phi không có ý kiến gì, nhưng Thanh Lam trước hết cần xin chỉ thị của hội trưởng. Suy cho cùng hắn cũng là người của một công hội lớn, nếu đột nhiên xuất hiện cùng với thành viên Vực Sâu, thật không được tốt cho lắm. Không nghĩ tới Sở Nhị lại đáp ứng ngay. Mọi việc tiến hành rất thuận lợi, chỉ có một điều mà Hỉ Ca không hiểu, đó là, Sánh Cùng Phong Nguyệt chưa tìm đến Vực Sâu gây phiền phức, giống như đột nhiên bốc hơi vậy. Nếu như cô ta động thủ còn tốt, nhưng cô ta lại không có động tĩnh gì, điều này mới khiến cho người ta lo lắng. Phần Thiên luôn phái người theo dõi, bất luận cô ta có rụt rịt gì, tin tức sẽ truyền tới tai bọn họ. Hỉ Ca liền thanh thản ổn định cùng đội ngũ đi soát tiểu quái.
Dựa theo bố trí của Phần Thiên, đội chính chỉ cần 10 người, những người khác chỉ phụ giúp công kích. Hỉ Ca, Sở Tiếu Ca, Phi Khuynh Thành, Cuồng Vũ, Cô Tửu, Thanh Lam, Mặc Phi, và 3 dược sư giỏi nhất trong bang lập thành đội chính. Phần Thiên là bang chủ nên phải chủ trì toàn cuộc, vì vậy không thể ở trong đội chính, chỉ có thể ở bên cạnh chỉ huy.
Để thử tay nghề đánh Boss, phó bản rõ ràng là nơi tốt nhất, cấp bậc của mọi người ở đây đều tầm 65. Thanh Lam, Sở Tiếu Ca và Mặc Phi đều có cấp bậc tương đối cao, vừa đủ để vượt qua phó bản dễ dàng hơn.
Ở trong Thịnh Thế, từ 50 cấp trở lên thì phó bản đều có tính tới độ hoàn thành. Nếu độ hoàn thành càng tốt, lúc rời khỏi phó bản, khai bảo rương, sẽ được đến thứ càng có giá trị. Tất nhiên, vận khí cũng là điều rất quan trọng. Phó bản 60 cấp ở Đông Châu Xích Hỏa có thể dùng truyền tống trận để vào, Hỉ Ca dẫn theo đội đi theo truyền tống viên, thế nhưng hết sức không khéo gặp phải Sánh Cùng Phong Nguyệt trên đường đi.
Kỳ thật ban đầu Hỉ Ca không nhận ra cô ta, bởi vì Sánh Cùng Phong Nguyệt đã đổi một thân trang bị. Đó là một bộ nguyên tố sáo trang, sau khi mặc vào trên người tản ra hồng quang nhàn nhạt, thêm Hỏa hệ công kích rất cao, hơn nữa trên đó còn khảm thêm Hỏa thạch. Nguyên tố sáo trang cùng với ám kim sáo trang có một điểm giống nhau duy nhất là thuộc tính công kích; mặc trang phục này vào, đi tìm người chơi Băng Hệ hoặc Thủy Hệ PK, nhất định sẽ có được hiệu quả cao.
“Hỉ Ca.”
Đang đi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, Hỉ Ca sửng sốt, nhìn lại mới biết là Sánh Cùng Phong Nguyệt.
“Có chuyện gì?” – Hỉ Ca quan sát cô ta một phen, đối với việc cô ta đổi trang phục có chút suy nghĩ. Vốn dĩ Boss ở Đông Châu Xích Hỏa đều có thuộc tính hỏa, chỉ có kẻ ngu mới có thể mặc một thân trang phục hỏa hệ đi đánh Boss. Suy ra, Sánh Cùng Phong Nguyệt đang muốn tìm người PK. Đối tượng… sẽ không phải là mình chứ? Hỉ Ca vô cùng uất ức mà nghĩ, nhìn lại ánh mắt hung tợn của Sánh Cùng Phong Nguyệt, e là, cô đã đoán đúng rồi?!
“Ta muốn khiêu chiến với ngươi.” – vừa nói Sánh Cùng Phong Nguyệt vừa đưa ra chiến thư.
Nhìn chiến thư giấy hồng chữ vàng, Hỉ Ca ngẩng đầu nhìn Sánh Cùng Phong Nguyệt: – “Sao ta phải tiếp nhận thư khiêu chiến của ngươi?”
Chuyện nhàm chán như vậy, vì sao cô lại phải làm chứ? Hỉ Ca từ trước đến nay làm việc gì đều có tính toán, cùng với cô ta PK chẳng có gì tốt. Hỉ Ca không cần danh lợi, cô tình nguyện chạy đi giết Sở Tiếu Ca mấy lần cho vui. Sở Tiếu Ca nằm trên BXH nhân vật thế giới, nhưng khi PK với cô, nó không dám đánh trả, điều này thật sảng khoái a~~~
“Nếu như ngươi không nhận chiến thư, ta sẽ công bố với toàn thế giới, đến lúc đó Vực Sâu sẽ phải chịu đả kích lớn.” – Sánh Cùng Phong Nguyệt cười lạnh nói.
Hỉ Ca sững người nhìn chằm chằm cô ta thật lâu, phát hiện Sánh Cùng Phong Nguyệt lần này đã thông minh hơn. Suy nghĩ cẩn thận một chút, thật ra thì đánh một trận cũng có chỗ tốt, nếu như cô thật sự cự tuyệt Sánh Cùng Phong Nguyệt, chuyện này dù không phát sinh như Sánh Cùng Phong Nguyệt nói, nhưng cũng là một chuyện phiền phức. Dù sao Hỉ Ca đang là phó bang chủ của Vực Sâu. Dĩ nhiên, Hỉ Ca hoàn toàn có thể không để tâm đến cô ta. Đợi đánh Boss thống lĩnh xong, quăng video lên, còn ai để ý việc phó bang chủ cự tuyệt chiến thư của Sánh Cùng Phong Nguyệt chứ.
Từng nghe qua, Sánh Cùng Phong Nguyệt là báu vật của Xích Hỏa đại lục, nhưng trên thế giới, cô ta vốn không là cái đinh gì. Chỉ có thể tính là người chơi tinh anh thôi. Thịnh Thế này cho tới bây giờ cũng không thiếu người chơi tinh anh.
“Đồng ý với ngươi cũng không phải là không được, nhưng đánh như vậy thật vô vị, không bằng chúng ta đánh cuộc chút gì đi.” – Nếu đã quyết định sẽ xuất thủ, thì phải tính toán một chút. Hỉ Ca cũng không muốn sau này ngày ngày đánh nhau với trẻ con, không có việc gì lại bị người sau lưng bắn lén. Cho dù Sánh Cùng Phong Nguyệt là người của Niếp Lãng, sợ rằng lần này, không tránh khỏi việc làm mất mặt Niếp Lãng thêm lần nữa.
“Ngươi muốn đánh cuộc thế nào?” – Sánh Cùng Phong Nguyệt vốn muốn mang người đến gây phiền toái cho Vực Sâu, kết quả Niếp Lãng lại phái người cảnh cáo cô, không để cho cô trực tiếp dính vào. Từ đáy lòng Sánh Cùng Phong Nguyệt vẫn rất sợ Niếp Lãng, cho nên nhịn không được nhất thời xúc động, bỏ ra số tiền lớn mua một bộ nguyên tố trang bị, chỉ vì muốn có thể quang minh chính đại đánh bại Hỉ Ca.
Ở Đông Châu Xích Hỏa, rất ít người nhìn thấy Hỉ Ca PK với người khác. Bình thường lúc Hỉ Ca luyện cấp, bao giờ cũng đi một mình. Sánh Cùng Phong Nguyệt vốn đoán không được thực lực của Hỉ Ca. Tuy nói lần trước Hỉ Ca đã giết Đoạn Lang và Thiên Lang, nhưng Đoạn Lang lại nói đó là do hắn nhất thời sơ ý, trúng phải bẫy của Hỉ Ca mà thôi, hơn nữa bên cạnh Hỉ Ca còn có người giúp một tay. Có người cho là Đoạn Lang giữ lại chút mặt mũi cho mình, có người lại bảo hắn nói thật. Bất kể thế nào, Hỉ Ca cũng chưa từng ra mặt giải thích.
Sánh Cùng Phong Nguyệt rất tự tin vào thực lực của mình, cô tự nhận, nếu như trang bị như nhau, ngay cả Đoạn Lang cũng chưa chắc là đối thủ của cô, cho nên cô vốn không cho rằng lần khiêu chiến này mình sẽ thất bại. Khi Hỉ Ca nói muốn đánh cuộc, cô không hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay.
“Nếu như ngươi thua, phải nhận thua trước cả đại lục, sau này nơi ta xuất hiện, ngươi cũng phải nhượng bộ lui binh, thế nào?” – Hỉ Ca không có hứng thú ép người vào đường cùng, riêng vụ đánh cuộc này đã đủ đả kích lòng tin của Sánh Cùng Phong Nguyệt rồi.
“Nếu ngươi thua, lập tức rời khỏi Đông Châu Xích Hỏa, vĩnh viễn không được phép đặt chân tới đây nửa bước.” – Sánh Cùng Phong Nguyệt cũng nói ra điều kiện.
Về phần ai thắng ai thua, dù sao ai cũng cho rằng mình sẽ thắng, kết quả… đến lúc đó sẽ biết!