Mục lục
Thịnh Thế Khói Lửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: TĐC

Beta: hoanguyendinh

Hai đội đều không vội.

Hai giờ sau, đối phương vẫn như cũ không có động tĩnh gì, Trục Nhật cũng không có ý định nhúc nhích. Người nào đuổi tới trước sẽ mất đi quyền chủ động trong tay, điểm này, trong lòng đội trưởng hai bên đều hiểu. Nhưng nếu tiếp tục bình chân như vại, chắc đợi đến trời tối cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ được mất. Cuối cùng, Trục Nhật thương lượng với bọn Hỉ Ca, sau đó quyết định đi về phía trước một chút. Đối phương có lẽ nhìn thấy hành động của họ nên cũng tiến lên một chút. Cứ cà lết như thế, sau nửa giờ, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn không tới năm phút đồng hồ đi bộ. Mà nơi bọn họ sẽ đụng mặt nhau, chính là Hoa Lâm ở trước mặt.

Quái trong Hoa Lâm phần lớn đều là hồ điệp, tấn công thành quần kết đội, hơn nữa là quái 70 cấp chủ động, cực kỳ khó dây vào. Đây đều là Trục Nhật nói cho Hỉ Ca nghe, không thể không nói, tên này chuẩn bị rất chu đáo. Địa hình của Hoa Lâm rất thích hợp để giết người, đặc biệt là đối với thích khách, bởi vì nơi đó có nhiều vị trí để ẩn nấp. Khoảng cách nhiệm vụ kết thúc còn một giờ, hai phe rốt cục tiến vào Hoa Lâm. Hiện giờ, nhìn tọa độ không còn giúp gì được nữa. Lúc này nếu cứ chăm chăm nhìn tọa độ của đối thủ, rất dễ trở thành con mồi bị mưu sát nha.

Trận liệp sát du hí, bây giờ mới chính thức bắt đầu.

“Hội trưởng, cần để ý như vậy sao. Đối thủ không thể nào mạnh hơn chúng ta được.” – Không phải kiêu ngạo, thật sự là hắn có lòng tin đối với hội trưởng của mình.

“Chưa chắc, ta ngửi thấy mùi của đồng loại.” – Từ trong cái bọc lấy ra một cây chủy thủ khác, thích khách trực tiếp ẩn thân, rất nhanh đã biến mất trong Hoa Lâm.

“Xem ra, gặp phải cường địch (đối thủ mạnh) rồi. Dược sư đi theo phía sau ta, ngàn vạn lần chớ đi loạn.” – Quét mắt nhìn một vòng xung quanh, không phát hiện nguy hiểm, thích khách trong đội ngũ vẫn như cũ cẩn thận phân phó.

“Biết rồi, sẽ không…… Ách……” – Lời còn chưa nói hết, cảm giác cổ chợt lạnh, Thanh Lam xoay người, liền thấy một cổ thi thể nằm ngay đơ trên mặt đất.

Nhìn cái tên trong đội ngũ tối đi, Sở Nhị đang trong trạng thái ẩn thân khóe miệng hơi nhếch lên. Tốt lắm, quả nhiên đụng phải tên tiểu tử thối kia. Lần trước còn chưa chơi thoải mái, lần này nhất định phải chọc mấy cái lỗ trên người tên kia mới được.

“Đại ca, hình như có kẻ địch.” – Lời của Trích Tinh vừa mới nói ra, phía sau hắn nhiều thêm một bóng dáng, Sở Nhị một thân áo đen lặng yên không tiếng động xuất hiện.

Không riêng gì Trích Tinh, Hỉ Ca cũng có cảm giác, cô quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Sở Nhị tay cầm chủy thủ mỉm cười với cô. Hỉ Ca sửng sốt, ngay cả thời gian phản ứng cũng không cần, kỹ năng băng quần liền đập xuống. Kể từ sau khi hệ thống nâng cấp, kỹ năng né tránh của thích khách càng lợi hại, cho nên Hỉ Ca mới phải dùng quần công, để ngay từ đầu có thể đập vào đối thủ. Cũng may, một chiêu kia của Sở Nhị không giết chết Trích Tinh ngay. Trích Tinh thừa dịp Sở Nhị sơ hở liền chạy trốn. Tề Hoan nhanh chóng bổ huyết, máu vừa mới rụng gần như đã đầy trở lại. Sở Nhị lắc đầu tiếc nuối, hắn bị bốn người vây công mà không hề căng thẳng chút nào, còn có tâm tình đi chào hỏi Hỉ Ca

“Hỉ Ca a, đã lâu không gặp. Tiểu Thất đi giết người rồi à?”

“…… Nhị ca.” – Hỉ Ca chào hỏi xong, liền nhanh tay quăng liên tiếp hai cái băng tiễn về phía Sở Nhị. Trong nhiệm vụ, chỉ cần là đối thủ, vô luận là ai cũng đều phải giết.

“Hắc hắc, ra tay thật tàn nhẫn nha~~.” – Sở Nhị thu lại nụ cười, vọt tới chỗ Hỉ Ca. Thích khách cũng có kỹ năng tăng tốc độ, có điều thời gian thi triển kéo dài. Nhưng Sở Nhị biết dùng kỹ năng kết hợp với tốc độ của bản thân, vừa đúng hai giây liền đến trước mặt Hỉ Ca.

Khi chủy thủ của hắn cắm vào ngực Hỉ Ca, cô đồng thời tung bột phấn ra. Một người nếu bị thích khách đứng đầu BXH thực lực đánh hai đao, vừa bạo đánh vừa liên kích, vậy mà còn không chết thì người chơi có thể đi kiện trò chơi bị bug rồi. Dĩ nhiên sau khi Hỉ Ca chết, tình hình của Sở Nhị cũng không tốt cho lắm. Hắn không ngờ, trước khi chết Hỉ Ca còn có thể ném ra độc phấn, làm giảm tốc độ và liên tục mất máu. Độc này hiện tại không có bán trên thị trường. Thật không biết Hỉ Ca từ đâu có được?!

“Haiz… lòng dạ đàn bà đúng là độc ác mà!” – Chật vật chạy trốn khỏi tay Trục Nhật và Trích Tinh, uống vào một chai đỏ thẫm, lượng máu hồi phục một nửa. Đột nhiên Sở Nhị dừng bước, nói với không khí: – “Đánh lén đối với ta vô dụng thôi, tiểu tử ngươi vẫn nên hiện thân đi.”

Trong rừng không một tiếng động, Sở Nhị lẳng lặng đứng tại chỗ, hai tay cầm chủy thủ thoáng nắm chặt. Đột nhiên sau lưng truyền đến một luồng gió, Sở Nhị theo bản năng quay đầu vung đao, người phía sau khó khăn lắm mới tránh né được. Nhưng lúc này Sở Nhị mới phát hiện bi kịch của mình.

……Hoàng kim bỉ dực điệp vương, 80 cấp, đã bị hắn mạnh mẽ đâm trúng một đao. Nhìn hồ điệp dáng vẻ xinh đẹp, cao chừng hai thước trước mặt, Sở Nhị không kịp tính sổ với Thất Tử, trực tiếp xoay người bỏ chạy. Lý luận thông thường, hắn có đủ thực lực để một mình xử lý boss. Nhưng hiện tại à… có một con dao lắp ló lăm le cho hắn một đao bất cứ lúc nào, hắn còn chưa muốn chết.

“Nhị ca a~, đừng chạy mà~” – Thất Tử cười hì hì đuổi theo phía sau. Cấp bậc của Thất Tử và Sở Nhị chênh lệch mười cấp. Đối phó với một người chơi tinh anh 70 cấp giống như Sở Nhị, thực lực tương đương nhau, Thất Tử tuyệt đối không có bất kỳ phần thắng nào. Cho nên ở một số thời điểm, cần dụng mưu. Vậy nên, Thất Tử dẫn dụ hoàng kim bỉ dực điệp vương tới. Quả nhiên chiêu này rất hữu dụng.

“Tiểu tử thối, chớ vội đắc ý. Có bản lĩnh đời này ngươi đừng xuất hiện ở thành phố C nữa.” – Thời gian trúng độc vẫn còn, mặc dù không rụng máu liên tục nữa nhưng tốc độ không thể tăng lên. Thất Tử chạy theo phía sau, đâm một đao vào chỗ yếu hiểm của Sở Nhị. Sở Nhị lắc mình né, chỉ rớt vài trăm điểm máu. Hắn thu tay, không ngờ sau lưng đã truyền đến một cơn đau nhức. Con bà nó, phía sau còn một con hồ điệp vương. Sở Nhị bị Thất Tử làm cho cực kỳ chật vật , không thèm giữ phong phạm của cao thủ, trực tiếp mở miệng uy hiếp.

“Thật ngại quá, ta tính hai ngày nữa sẽ về. Ngươi có bản lĩnh thì chạy đến cắn ta a~” – Thất Tử vẫn quấn chặt không tha. Sở Nhị biết, mình khẳng định không thể cùng lúc đối phó với tên kia và boss, cuối cùng quyết định tập trung giữ chân Thất Tử.

Hai người tới tới lui lui hơn mười chiêu, cuối cùng lượng máu của Sở Nhị rốt cục không ngừng rớt rụng, bị Thất Tử và bỉ dực điệp vương liên thủ mưu hại. Đáng tiếc chính là, Sở Nhị không phải đội trưởng, cho nên ba viên trân châu nhiệm vụ không có rơi ra. Trên thực tế, nếu Sở Nhị là đội trưởng, hắn đã không chạy loạn khắp nơi như vậy. Làm thủ lĩnh nhất định phải ở một chỗ ổn định đại cục. Điểm này, Sở Nhị và Thất Tử đều làm không tốt, cũng may, bên cạnh họ luôn có người có thể làm được.

Tình hình hiện tại là bốn chọi ba. Trong đội ngũ của Sở Nhị, người lợi hại nhất chính là Thanh Lam. Hai người kia, một là thuật sĩ, một là vũ giả. Thực lực mấy người này đều không quá mạnh, dĩ nhiên, đây là đánh giá của Thất Tử. Sau khi bọn Trục Nhật quay lại, Hỉ Ca được Đạp Nguyệt cứu sống. Đáng tiếc, cô không thể tiếp tục nhiệm vụ nữa. May mắn, lần này không rớt cấp.

Hỉ Ca rời đội ngũ nhưng vẫn đi theo như trước. Hiện tại không có việc gì làm, cô đi theo xem kịch vui. Cũng không biết cố ý hay vô tình, nơi hai phe giao chiến, lại là nơi thi thể của Sở Nhị đang nằm. Lúc hai bên bắt đầu hỗn chiến, Hỉ Ca đứng cạnh thi thể Sở Nhị, suy tính xem có nên lấy cổn thi trói lại, cho người này nằm hưởng gió lạnh không??? Cuối cùng vẫn là thôi đi. Cô và Sở Nhị không tính là thân cận. Nếu người nằm đây là Thanh Lam, cô tuyệt đối có gan làm vậy.

Về phần Thanh Lam, hắn tuyệt đối thảm rồi. Hiện tại hắn bị người ta xem như boss mà đánh. Thất Tử thì bám theo thuật sĩ của đối thủ, nhanh chóng giết xong, sau đó chạy qua giúp đỡ Trích Tinh đánh ngã vũ giả, đáng tiếc Trích Tinh cũng không đứng vững. Còn lại một mình Thanh Lam, cho dù Thanh Lam có trâu hơn nữa, phía sau không có người thêm máu, hắn khó mà thoát chết. Trước khi chết, hắn phóng tới trước mặt Đạp Nguyệt. Đạp Nguyệt mới vừa bị thuật sĩ đối phương công kích, lượng máu vốn đã không nhiều lắm, lại phải đi theo thêm máu cho Trục Nhật, trái lại quên thêm máu cho bản thân.

Chỉ cần một kiếm của Thanh Lam chém xuống, Đạp Nguyệt chết là điều không còn khi ngờ, có điều, Thanh Lam lại chần chờ không xuống tay, chỉ để lại một câu nói liền bị Trục Nhật giết chết. Câu nói của Thanh Lam là thế này.

“Lát nữa cứu ta sống lại a~”

Sau khi Thanh Lam chết, trên đất rơi ra ba viên trân châu màu sắc khác nhau, Trục Nhật nhặt lên, Đạp Nguyệt thì đang nhìn thi thể Thanh Lam ngẩn người. Sau khi tập hợp đủ năm hạt châu, nhiệm vụ tự động kết thúc, lấy được năm viên bảo thạch, Trục Nhật giao dịch thẳng cho Thất Tử hai viên, lại đưa cho Hỉ Ca một viên. Với hành động của Trục Nhật, Trích Tinh và Đạp Nguyệt hoàn toàn không tỏ thái độ gì. Bọn họ hiểu rõ, nếu không gặp được Thất Tử và Hỉ Ca, đụng phải đối thủ như thế này, bọn họ chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Sở Nhị vẫn còn nằm đó, tên của hắn dĩ nhiên lấp lóe trên đầu thi thể. Cũng chính vì nhìn thấy cái tên này mà Trục Nhật mới cam tâm tình nguyện đưa cho bọn Hỉ Ca ba viên bảo thạch.

Là Sở Nhị đó! Hội trưởng Thương Lan công hội đứng đầu thế giới đó! Thích khách đứng đầu bảng tổng hợp thực lực đó! Đây là người trâu bò cỡ nào, vậy mà lại bị giết chết! Hơn nữa còn chết trong tay của đội mình. Trục Nhật cảm thấy hắn giống như đang nằm mơ.

“Đạp Nguyệt, cứu bọn họ sống lại đi.”

Hành động vừa rồi của Thanh Lam mặc dù có chút khôi hài, nhưng cũng rất lý trí. Nếu như Thanh Lam giết chết dược sư duy nhất còn sống sót của hai đội. Cả bọn có lẽ thật sự sẽ nằm đo đất ở đây hết rồi. Đạp Nguyệt nghe lời lần lượt cứu bọn Sở Nhị sống lại, sau đó Hỉ Ca lại thêm máu, mọi người lúc này mới bắt đầu ôn chuyện.

“Nhị ca, đã lâu không gặp a ~” – Thất Tử cười hì hì tiến lên chào hỏi Sở Nhị, so sánh với khuôn mặt tươi cười rực rỡ của hắn, sắc mặt Sở Nhị khó coi hơn nhiều.

“Đã lâu không gặp!” – Từ trong kẽ răng hé ra bốn chữ, Hỉ Ca cảm thấy, Sở Nhị giống như có ý đồ muốn bóp chết cô vậy.

“Hỉ Ca a~ Hỉ Ca a~ có lấy được sử thi cự kiếm hay không, rèn cho ta hai cây đi ~” – Giọng nói ngọt xớt truyền đến, Thanh Lam tiến thẳng tới bên cạnh Hỉ Ca.

“…… Đừng có nằm mơ.” – Hỉ Ca tuyệt tình dập tắt cơn mơ.

Nếu đều biết nhau, hơn nữa nhiệm vụ đã kết thúc rồi, mọi người không cần tiếp tục đối địch. Hơn nữa đối phương còn là tay đấm hàng đầu của Thương Lan công hội, bọn Trục Nhật liền tiến lên chào hỏi, không phải để được người ta nhớ tới, mà là muốn ló cái mặt ra vậy thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK