Lưu lại vài người dọn dẹp chiến trường, Phi Khuynh Thành lập tức đi qua bên này. Bởi vì Hỉ Ca đang có sát khí nên tính danh bị buộc phải hiển thị trên đỉnh đầu.
“Hỉ Ca, đã lâu không gặp.” – nhìn một cái, Phi Khuynh Thành vậy mà trực tiếp mở miệng chào hỏi. Tựa hồ Phi Khuynh Thành đã xác định người trước mắt này chính là nữ vương Hỉ Ca.
“Đã lâu không gặp. Làm sao lại nhận ra ta?” – Hỉ Ca tò mò hỏi.
“Ánh mắt thâm tình luôn nhìn chằm chằm ta đã bán đứng ngươi.”
“…” – Hỉ Ca đơ luôn.
Phi Khuynh Thành cười: – “Là ta nghe được tin tức.”
Hỉ Ca gật đầu.
“Trở về báo thù sao?”
Lời nói không đầu không đuôi của Phi Khuynh Thành làm Cô Tửu và Sở Tiếu Ca không hiểu gì cả. Nhưng người trong cuộc thì hiểu.
“Không. Ban đầu chỉ muốn theo giúp em trai chơi cho vui thôi.” – về sau lại bất ngờ đụng mặt nhau, chỉ có thể nói là nghiệt duyên.
“Sau này thì sao? … Lần trước, ở cửa tổng đàn Long Tộc, ngươi giết chết anh ta, băng ghi hình đó phát tán đầy trên mạng. Ngươi biết không, hiện tại, có lẽ toàn bộ thế giới đều đang muốn tìm ngươi a~”
Hỉ Ca nhếch mép. Dùng cô làm hình ảnh tuyên truyền quảng cáo khẳng định có thể hấp dẫn một đống lớn người, những người từng chơi beta, muốn nhìn thấy vị nữ vương bi kịch.
“Ngươi như thế nào gia nhập Hắc Ám? Ta nhớ lúc trước ngươi không thích thế lực này nọ mà?” – Hỉ Ca vẫn nhớ Phi Khuynh Thành là độc hành đại hiệp, ngay cả đánh boss cũng tự mình đánh, nếu đánh không lại thì dùng tiền thuê người đánh giúp, tuyệt đối không bao giờ tổ đội, chẳng rõ vì sao.
“Em ruột của ta, một tay dựng lên gia tộc, lại bị Minh Độ Thiên đuổi khỏi Nam Uyên Thành. Hắn chạy đến tìm ta khóc lóc ỉ ôi. Đúng là tên nhóc vô dụng.” – Phi Khuynh Thành khi nói chuyện tuyệt đối không chừa cho người ta mặt mũi. Bất quá có thể thấy được, cô ta đối với em trai rất tốt, bằng không cũng không giúp hắn xây dựng lại Hắc Ám. – “Có muốn gia nhập không? Xây thành xong, ta đem quyền bang chủ giao cho ngươi.”
“Thôi khỏi, ngươi tự mình làm đi.” – Hỉ Ca không có hứng thú dựng bang phái. Cô hiện giờ chơi trò chơi thuần túy là vì vui vẻ, không muốn trò chơi trở thành một loại gánh nặng. Bang phái đồng nghĩa với trách nhiệm. Cô tự nhận là người vô trách nhiệm.
“Chị hai, Chị hai~ “ – Sở Tiếu Ca thấy Hỉ Ca cùng Phi Khuynh Thành tán gẫu một hồi, nhịn không được nắm tay áo của Hỉ Ca lắc lắc, vẻ mặt mong chờ.
Hỉ Ca đương nhiên biết ý tứ của Sở Tiếu Ca, bĩu môi xem thường nhưng rốt cuộc vẫn đem nó đẩy lên phía trước: – “Em trai ta, Tiếu Khuynh Thành.”
“Oa, ngươi có đứa em trai thanh thuần đáng yêu như vậy sao!!!” – Phi Khuynh Thành hưng trí đánh giá Sở Tiếu Ca, thuận tiện bắt tay Sở Tiếu Ca. Không thể không nói, dáng vẻ tiểu bạch kiểm (da trắng, thư sinh) của Sở Tiếu Ca vẫn là dạng “người gặp người thích”. Đối với Phi Khuynh Thành thì không phải là thứ mới mẻ, nếu đây là người khác, có lẽ Phi Khuynh Thành đến liếc cũng không thèm liếc một cái.
Sau khi tìm lại được bàn tay, Sở Tiếu Ca ngẩn người nhìn bàn tay của mình. Học tỷ thân yêu vừa mới nắm tay cậu!! Trời ơi!!! Cậu quyết định về sau sẽ không rửa tay!!! (=_=)
“Chúng ta phải về Nam Uyên Thành. Hôm nào lại đến tìm ngươi.” – Hỉ Ca nhìn trời, thấy không còn sớm, nếu bây giờ không đi, trở về thành sẽ là buổi tối. Di chuyển vào ban đêm không thuận tiện lắm.
“Được.” – Sau đó họ thêm bạn tốt. Phi Khuynh Thành đưa mắt nhìn theo, đến lúc bọn Hỉ Ca đã khuất dạng, mới xoay người trở về.
Lần này, dọc theo đường đi không ai quấy rầy bọn Hỉ Ca nữa, trừ bỏ đánh quái, Cô Tửu đem toàn bộ thảo dược mọc hai bên đường thu thập hết. Hỉ Ca không thể không bội phục hắn. Quái không được vì sao có nhiều chế dược sư như vậy nhưng không ai có thể siêu việt như hắn. Bất luận là cây thuốc gì, hắn hái xong, liền có thể nói ra mấy loại phương thuốc để điều chế. Chơi trò chơi mà tìm hiểu đến trình độ này, đúng là không phải người bình thường!!
Vừa vào Nam Uyên Thành, Hỉ Ca vốn nghĩ cùng Cô Tửu tách ra, kết quả hắn sống chết bám lấy. Từ chỗ Phi Khuynh Thành đoán ra thân phận của Hỉ Ca, Cô Tửu cực kỳ vô sỉ tự nhận là người quen cũ. Hiện tại, hắn đến địa bàn của Hỉ Ca, đương nhiên chủ nhà phải tiếp khách.
Hỉ Ca cuối cùng hiểu được nhân phẩm của cô đúng là rất tệ, bằng không làm sao cô toàn gặp một đám người biến thái thế này a~
Lúc trước bị Cô Tửu giết qua, Hỉ Ca không hẳn là chán ghét hắn, một phần có lẽ vì khỏa thần cấp biến dị đan dược kia. Cô chỉ là tò mò, vì sao hắn muốn giết cô. Có điều, vô luận Hỉ Ca truy hỏi làm sao, Cô Tửu vẫn một mực im lặng. Bất đắc dĩ, Hỉ Ca phải cười trừ, quên đi.
Buổi tối không thể chạy rong ngoài dã ngoại, thế là Sở Tiếu Ca đòi đi Cát Tường tửu lâu ăn cơm, còn ôm đùi Hỉ Ca khóc rống ở giữa đường, nói cái gì mà toàn bộ tiền túi của cậu đều đã cho Hỉ Ca, cô nhất định phải mời cậu ăn cơm. Mọi người trên đường dùng ánh mắt như nhìn quái vật ngó Sở Tiếu Ca. Cậu vậy mà không hề đỏ mặt, ôm chặt đùi Hỉ Ca lăn a lăn. Hỉ Ca dùng sức muốn đạp cho Sở Tiếu Ca một cước, bất quá cô hiện giờ là một thuật sĩ cùi bắp, lực lượng không cao, đạp một cước mà chỉ như đập muỗi.
“Rồi rồi, chị mang em đi ăn cơm. Em mau buông tay.” – Hỉ Ca tự nhận da mặt cô không dày bằng Sở Tiếu Ca. Cô Tửu thì lẫn ra phía xa, một bộ dáng “ta không quen 2 người thần kinh kia.” Thật tình, cô muốn đào một cái hố chui xuống chết quách cho rồi. Từ sau khi gặp được Thất Tử, da mặt của Sở Tiếu Ca lại dày thêm một tấc.
Bởi vì có Cô Tửu nên Hỉ Ca không đi lên phòng chữ Thiên, cô bao một gian phòng ở tầng dưới. Lúc bọn Hỉ Ca đang ngồi đợi đồ ăn, Hỉ Ca trông thấy bọn Thất Tử đi ngang qua cửa. Bên người Thất Tử là một mỹ nhân như hoa như ngọc. Danh tính mỹ nhân không thèm che giấu. Hoa Mỹ Nhân. Ba chữ này làm Hỉ Ca phun toàn bộ nước trà vừa mới uống.
Cô Tửu và Sở Tiếu Ca thấy phản ứng của Hỉ Ca cũng quay đầu nhìn ra cửa. Cô Tửu trông thấy Hoa Mỹ Nhân, sắc mặt liền có chút âm trầm. Hắn đối với cô gái kia không có ấn tượng tốt đẹp gì. Về phần Sở Tiếu Ca, trong lòng cậu đang nghĩ gì, chỉ có cậu mới biết.
Tiểu nhị đổi ly trà mới cho Hỉ Ca, sau đó chạy lên lầu. Tiểu nhị này chính là người phụ trách gian phòng chữ Thiên, vốn rất quen mặt Hỉ Ca. Bình thường Hỉ Ca luôn đi lên lầu, hôm nay lại đổi chỗ, tiểu nhị quyết định đi nói cho lão bản biết một chút.
Nghe lời báo cáo của tiểu nhị, Cát Tường liếc mắt nhìn Thất Tử, sau đó khoát tay bảo tiểu nhị đi xuống. Hắn thở dài, không thể không nói, vận khí của lão đại quả thật quá kém, mỗi lần đều bị Hỉ Ca bắt gặp. Lần trước, còn có thể giải thích, dù sao không phải lão đại chủ động, nhưng lần này… không dễ a~
“A Thất, Hỉ Ca là bằng hữu của anh sao, như thế nào không mời cô ấy lên cùng ngồi ăn cơm?” – Hoa Mỹ Nhân ngồi kế bên Thất Tử, một thân trang phục tử sắc, là thiên vũ hà y. Vào lúc này, có thể khoác lên người bộ trang phục thanh thuần tinh xảo như này, đều là kẻ có tiền. Bởi vì, giá tiền một bộ cẩm y hoa phục (loại trang phục màu mè giành cho con gái, mặc đẹp mắt thôi chứ không có thuộc tính) còn cao hơn một kiện 35 cấp tử phẩm vũ khí.
“Không cần.” – nhắc tới Hỉ Ca, nụ cười trên mặt Thất Tử hơi tối đi, hắn liếc mắt nhìn ba tên bằng hữu đang ngồi bên cạnh với bộ dáng “xem kịch vui”.
“A Thất, em nghe nói Cô Tửu đã đến Nam Uyên Thành. Anh có thể giúp em tìm hắn không? Tên kia chôm mất phương thuốc do bang hội bọn em đánh được. Mặc dù phương thuốc không đáng tiền lắm, nhưng không thể cứ như vậy buông tha tên kia được.” – Cô Tửu mà có mặt ở đây, nghe lời Hoa Mỹ Nhân nói, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Hoa Mỹ Nhân chớp chớp mắt, nhãn tình phải nói là nhu mì hiền thục, quả nhiên so với nữ nhân bình thường là khác một tầng lớp. Thất Tử cũng không quản lời cô nói là thật hay giả, chỉ hừ nhẹ một tiếng, xem như đáp ứng.
Hỉ Ca, ngoài mặt không có biểu hiện gì, kỳ thật trong lòng cô không trấn định được như vậy. Từ lúc ở Lâm Thành, hành vi của Thất Tử đã bắt đầu có chỗ kỳ quái. Hỉ Ca cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Nếu cô không thích Thất Tử, vô luận hắn làm gì, cùng cô không quan hệ. Cố tình, vào đúng lúc Hỉ Ca bắt đầu có chút thích hắn, nữ nhân một cái tiếp một cái xuất hiện là sao? Trước đây là em gái của Phong Lương. Khi đó, Hỉ Ca chưa nói gì. Bây giờ lại mọc ra một Hoa Mỹ Nhân. Đến lúc đại lục thông đạo mở, có phải hay không sẽ xuất hiện càng nhiều nữ nhân hơn nữa?!
Hỉ Ca không thích cùng người khác tranh giành nam nhân, cũng không muốn trở thành một người con gái hoa tâm. Cái cô muốn là cảm tình đơn thuần không pha tạp. Vốn dĩ, cô cùng Thất Tử chưa từng hứa hẹn điều gì. Hai người tự biết có hảo cảm với đối phương, vậy thôi. Có lẽ, họ nên tách ra một đoạn thời gian, cần bình tĩnh suy nghĩ một chút.
Hỉ Ca dùng đôi đũa chọt chọt vào chén cơm trước mặt. Nhìn thấy đóa hoa bát khẩu bị Hỉ Ca đâm đến không còn hình dạng, Sở Tiếu Ca và Cô Tửu liếc mắt nhìn nhau, cái gì cũng không nói, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Cô Tửu mặc dù tò mò, không biết Hỉ Ca vì sao lại ngẩn người, nhưng hắn có một tính tốt, đó là không tọc mạch chuyện riêng tư của người khác. Về phần Sở Tiếu Ca, cậu biết rõ Hỉ Ca đang suy nghĩ cái gì lại không có can đảm mở miệng. Vậy là một bữa cơm, chỉ có Cô Tửu và Sở Tiếu Ca ăn no. Hỉ Ca cơ bản không ăn một miếng nào. Tất cả đĩa thức ăn ở trước mặt cô đều bị cô dùng đũa đâm cho nát bét.
Lúc tính tiền, người đi vào không phải là tiểu nhị, mà là Tư Văn. Tư Văn gật đầu chào Cô Tửu và Sở Tiếu Ca, sau đó cười dài ngồi xuống đối diện với Hỉ Ca.
“Sao ngươi lại vào đây?” – Hỉ Ca thấy Tư Văn không lộ ra biểu tình kỳ quái nào nên mở miệng hỏi.
“Vốn muốn đến ăn cơm với ngươi, có điều… hình như bàn thức ăn này không phải dùng để ăn à.” – nhìn lướt qua đĩa thiên hương hoa trị giá 100 kim bị đâm đến thê thảm, Tư Văn đăm chiêu. Có lẽ, kết cục của Thất Tử, không thể nào khá hơn cái bánh hoa kia nhỉ?!
“Hừ, ngươi còn dám ăn đồ của ta, không sợ lịch sử tái diễn hả?” – Hỉ Ca tựa tiếu phi tiếu nhìn Tư Văn. Thân hình Tư Văn thoáng run lên một chút, hắn quả thật rất sợ.