Mục lục
Thịnh Thế Khói Lửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rèn đúc suốt đêm, buổi sáng hôm sau, Hỉ Ca bước ra khỏi tiệm thợ rèn liền cảm thấy choáng váng, thể lực còn lại có vài thành. Cô thuận tay lấy một khối đường thật to trong balô, vừa đi vừa ăn. Món này là lúc Hỉ Ca đánh quái bạo ra. Đường khối là thực phẩm giúp bổ sung thể lực có hiệu quả nhanh nhất. Có điều dáng vẻ của khối đường hơi phô trương. Cầm khối đường trên tay, đưa lên miệng là nó che lấp cả cái đầu!

Hỉ Ca ghé qua cửa hàng vũ khí của mình, đem toàn bộ vũ khí vừa rèn được tối hôm qua bày lên quầy, có 3 thanh chủy thủ tử phẩm, 2 cái cổ cầm tử phẩm, còn có 3 cái cổ cầm lam phẩm. Tử phẩm vũ khí đề giá 3000 kim, lam phẩm vũ khí đề giá 500 kim. Hiện tại cấp bậc của người chơi bắt đầu tăng, khả năng đánh ra tử phẩm vũ khí cũng tăng. Nếu bây giờ mà bán tử phẩm vũ khí với giá 7-8 ngàn kim là không thể được. Nhưng nếu là ám kim vũ khí, dám chừng đề giá mấy vạn kim cũng sẽ bán được rất dễ dàng. Thật ra giá tiền Hỉ Ca đưa ra không hề thấp, cô không chỉ muốn kiếm tiền mà còn muốn tạo chiêu bài. Bởi vì, hiện tại, không một ai bày bán tử phẩm vũ khí. Ngoạn gia đánh được tử phẩm vũ khí cũng sẽ giữ lại cho bản thân dùng, hoặc là đem trao đổi. Tử phẩm vẫn là hàng hiếm. Điều cô muốn chính là làm cho toàn bộ ngoạn gia ở Nam Uyên Thành biết được, cửa hàng của cô có bán tử phẩm vũ khí. Chỉ cần bỏ tiền, ngoạn gia sẽ sở hữu một thanh tử phẩm vũ khí. Cửa hàng còn chưa có hoạt động kinh doanh nào, Hỉ Ca không cần ở lại đây lãng phí thời gian. Thế là, cô ném cửa hàng cho Lai Phúc, tự mình chạy đi nơi khác.

Cô Tửu nói muốn đi Hắc Hải hái dược thảo. Sở Tiếu Ca hình như có khách đến thăm nên đã hạ tuyến. Vậy là Hỉ Ca đi cùng Cô Tửu, dù sao tiểu giọt nước của cô cũng cần hắc trân châu, thuận tiện đi đánh thêm thức ăn cho bảo bảo cũng tốt.

Sau khi tiến vào Hắc Hải, Hỉ Ca tìm một khu vực quái 30 cấp tự mình xoát quái. Tốc độ của cô rất nhanh, chốc lát liền có một đống thi thể nằm xung quanh. Đáng tiếc, kỹ năng thu thập của Hỉ Ca vẫn ở thời kỳ sơ cấp, lấy đến hắc trân châu toàn là đồ sứt mẻ. Cuối cùng, đến tiểu giọt nước cũng biết sinh khí, liều mạng cắn ngón tay Hỉ Ca, dụ dỗ làm sao cũng không chịu ăn hắc trân châu do cô thu thập được.

Cô Tửu sau khi đến Hắc Hải liền giống “hai lúa lên tỉnh”, tùy tiện nhìn thấy cái gì cũng kinh hô trầm trồ một hồi. Hỉ Ca hoàn toàn nhìn không ra mấy cây cỏ kia có cái gì đáng giá để hắn kích động đến như vậy!!! Mặc kệ làm sao, chỉ cần hắn không chạy qua đây làm phiền cô đánh quái là được. Qua một hồi, Cô Tửu càng đi càng xa, Hỉ Ca cũng không quá để ý. Phụ cận cao nhất là quái 40 cấp, lấy thực lực của Cô Tửu mà nói, tuyệt đối không có gì nguy hiểm.

Vốn nghĩ đến đây đánh hắc trân châu cho tiểu giọt nước, nhưng xem ra Hỉ Ca phải đem kỹ năng thu thập nâng đến trung cấp mới được. Thế là Hỉ Ca dừng việc đánh quái, đi dạo một vòng. Cuối cùng cô quyết định đánh Hắc Xà. Hắc Xà là quái có lực phòng ngự cực thấp, điểm kinh nghiệm cho cũng rất ít. Nhưng dùng nó để luyện tập kỹ năng thu thập là rất tốt. Thu thập Hắc Xà có thể lấy được da rắn, mật rắn, hơn nữa còn có xác suất lấy đến hắc trân châu. So sánh làm sao cũng lợi hơn đánh quái khác. Vì vậy, Hỉ Ca bắt đầu xuống tay chà đạp bọn Hắc Xà, vô tâm để ý trong đội ngũ còn có một người không rõ tung tích. Không biết đã đánh chết bao nhiêu con Hắc Xà, xung quanh Hỉ Ca toàn là xác rắn, hệ thống chưa kịp sản sinh quái mới, cô phải dừng tay, chuẩn bị đổi vị trí. Cô còn chưa kịp đi, đột nhiên phát hiện huyết lượng của Cô Tửu tụt mất một nửa. Có thể một chiêu khiến Cô Tửu rơi mất một nửa huyết lượng, hoặc là đại boss, hoặc là ngoạn gia, hơn nữa là ngoạn gia có lực công kích cực cao.

“Cô Tửu, ngươi ở đâu?” – Hỉ Ca hỏi trong kênh đội ngũ. Hắn còn chưa kịp lên tiếng trả lời, huyết lượng của hắn đã gần cạn đáy, còn lại mấy trăm điểm máu mà thôi.

Trước sau chưa tới vài giây, nhiều lắm là 2 chiêu, thế nhưng có thể làm Cô Tửu thiếu chút nữa giây sát?

“Đáng chết, là thích khách!” – nói xong câu này, huyết lượng của Cô Tửu rốt cuộc cạn sạch.

Sau khi Cô Tửu ngã xuống, Hoa Mỹ Nhân chạy đến bên cạnh thi thể của hắn, đem phương thuốc rơi trên mặt đất cầm lên, vẻ mặt hưng phấn giơ ngón tay lên khen ngợi thích khách đứng ở phía sau.

“A Thất, thật là cảm ơn anh.”

“Ừ.” – Thất Tử thu hồi chủy thủ trong tay. Cô Tửu không thấy mặt Thất Tử. Hơn nữa người đầu tiên động thủ cũng không phải là hắn, người ra tay cuối cùng cũng không phải là hắn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ không bị phát hiện.

“A Thất, em nghĩ ở lại Nam Uyên Thành xây dựng bang phái. Anh thấy được không?” – Hoa Mỹ Nhân đi đến bên cạnh Thất Tử, nở nụ cười.

Thất Tử sửng sốt, vẻ tươi cười trên mặt lạnh đi mấy phần: – “Ở đây? Em không phải đã thành lập bang hội ở Tây Vực Sa Hải sao?”

“Nhưng mà… nơi này có anh, ở gần thì tốt hơn.”

Nghe câu nói của Hoa Mỹ Nhân, Thất Tử hơi nhíu mày: – “Nhưng anh sẽ không ở lại nơi này lâu.”

“Ừm… bằng không ở mỗi đại lục, em lại thành lập một bang hội.” – Hoa Mỹ Nhân hé miệng cười.

Hỉ Ca chưa từng thấy Hoa Mỹ Nhân có chỗ nào xinh đẹp, nhưng cô không thể không thừa nhận, Hoa Mỹ Nhân có sức hấp dẫn làm tiền vốn. Chỉ riêng mỗi nụ cười kia, đã có thể quyến rũ hồn phách của bao nhiêu nam nhân.

“Em rốt cuộc muốn làm gì?” – hiếm khi Thất Tử không có vẻ tươi cười như hiện tại. Hắn sở dĩ vui vẻ giúp Hoa Mỹ Nhân giết người, chính vì muốn cho cô ta nhanh chóng rời đi. Nếu cô ta biết đến sự tồn tại của Hỉ Ca. Có trời mới biết nữ nhân điên cuồng này sẽ làm ra hành động gì. Không ngờ cô ta còn muốn lưu lại đây!!! Nói giỡn sao!!

Hoa Mỹ Nhân đứng trước mặt Thất Tử, cầm lấy tay hắn, nở nụ cười mê hoặc: – “Em nghe nói, anh hiện tại mê mẩn thượng trò chơi là vì… ừm… vì một người con gái.”

“Liên quan gì đến em?” – âm thanh của Thất Tử đã trở nên băng lãnh. Ánh mắt hắn ngưng tụ hàn ý mãnh liệt.

Hoa Mỹ Nhân thấy biểu tình trên mặt Thất Tử, thân thể khẽ run, nhưng rất nhanh liền trấn định.

“Anh đừng giận. Nói làm sao em cũng là bạn gái cũ của anh. Chúng mình thiếu chút nữa đã kết hôn rồi. Em quan tâm anh là điều bình thường mà.” – Hoa Mỹ Nhân ghé sát vào người Thất Tử, nũng nịu cười.

“Hoa Đán!”

“Vâng?”

“Cô muốn bức tôi sao?” – Thất Tử nhếch mép, trong mắt không hề có ý cười. Hắn rất ít khi lộ ra biểu tình này. Bởi vì những người nhìn thấy biểu tình này, đều đã không còn ở dương thế.

“Em chỉ là nhớ anh mà thôi. Anh bỏ đi lâu lắm rồi.” – rúc vào lòng ngực của Thất Tử, Hoa Mỹ Nhân ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương, trong mắt lấp lóe hơi nước. Nếu không phải đã quá hiểu rõ con người của Hoa Mỹ Nhân, Thất Tử có lẽ cũng bị biểu tình của cô ta lừa.

“Về sau…” – Thất Tử cầm lấy tay của Hoa Mỹ Nhân, cúi đầu, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau 2cm. Hô hấp của mỹ nhân đã muốn dồn dập, môi mọng khẽ nhếch, nhưng cô ta không đợi được một nụ hôn lãng mạn mà là một câu nói khiến người ta lạnh lòng – “… cô nên gọi tôi là Thất thiếu gia, không phải A Thất.”

Âm thanh nhẹ êm, phảng phất như đang cười nhưng mang theo đao phong (tiếng đao xé gió bay đến) khiến người ta sởn lạnh. Hoa Mỹ Nhân giờ mới nhận ra, người nam nhân trước mắt này không phải là A Thất, bạn thời niên thiếu của cô, mà là Thất thiếu gia.

Thất thiếu gia, không phải là ngoại hiệu đơn giản!

Hai người đang nói chuyện, hoàn toàn không biết có một nữ thuật sĩ mặc trường bào màu lam đang đứng ở phía xa dõi mắt nhìn lại. Trong mắt Hỉ Ca, cô nhìn thấy hình ảnh một nam một nữ đang ôm nhau. Cô không nghe được 2 người đang nói cái gì. Nhưng cô tin tưởng ánh mắt của cô sẽ không lừa cô. Khi Thất Tử cúi đầu, Hỉ Ca liền rời đi, trong lòng có điểm đau. Tựa hồ, cô thật sự không có mắt nhìn người, nhất là nam nhân, lại càng sai lầm. Vốn là dựa theo tọa độ do Cô Tửu cấp mà chạy đến xem tình hình, kết quả làm cho cô nhìn thấy một màn ân ái kia. Cho dù Hỉ Ca là kẻ ngốc, nhìn cũng biết Cô Tửu là do ai giết. Nói cũng đúng, ở Nam Uyên đại lục này, ngoại trừ Thất Tử, còn có thích khách nào có thể trong 2 chiêu giết chết Cô Tửu chứ. Tìm đại một con quái, để nó miễn phí tiễn cô về thành, Hỉ Ca nhìn thấy Cô Tửu còn đứng đợi ở điểm hồi sinh.

“Bạo mất cái gì?” – nhìn thấy vẻ mặt uể oái của hắn, khẳng định là thứ giá trị rồi.

Lúc Cô Tửu vừa mới viết ra phương thuốc hồi xuân đan đã bị người người đuổi giết. Dù vậy hắn chưa từng bị ai giết qua, hơn nữa còn bình yên trốn đến Nam Uyên đại lục. Hắn tự tin vào thực lực của bản thân, cho nên không đem phương thuốc cất trong kho. Chạy đến đại lục khác, hắn không thể mở kho hàng, cho nên phương thuốc vẫn nằm trong balô. Giờ thì tốt rồi, bị người ta giết, cũng bạo rớt phương thuốc luôn.

Hiện tại, phương thuốc của kim sang dược quăng lên sàn đấu giá cũng đã hét giá đến 7 vạn kim tệ. Phương thuốc hồi xuân đan ít nhất cũng trị giá 10 vạn kim. Tiền không phải vấn đề. Mấu chốt chính là, trong thời gian ngắn sắp tới, căn bản không ai có thể viết ra được phương thuốc đó. Mà hắn hiện tại cần phương thuốc đó để thăng cấp kỹ năng chế dược.

“Phương thuốc hồi xuân đan.” – Cô Tửu thở dài trả lời. Đồ vật đã vào tay người khác, khẳng định không thể lấy lại rồi.

Nguyên lai Thất Tử giết Cô Tửu là vì phương thuốc, chỉ sợ là vì mỹ nhân đi. Hỉ Ca cúi đầu, che dấu cảm xúc trong ánh mắt.

“Vậy bây giờ ngươi định làm gì?” – muốn giết Thất Tử lấy lại phương thuốc sao? Đây căn bản là nhiệm vụ bất khả thi.

Cô Tửu nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ thở dài: – “Ngày mốt đại lục thông đạo sẽ mở ra, ta nghĩ đi Đông Châu Xích Hỏa, nghe nói bên đó có một cái nhiệm vụ, hình như bạo ra phương thuốc cấp đại sư.”

“Ta đi cùng ngươi.”

“Hả?” – Cô Tửu có chút sững sờ, không nghĩ tới Hỉ Ca sẽ nói câu này.

“Ngốc trong trò chơi ở đâu cũng là ngốc, đi ra ngoài tham quan cũng tốt. Hai ngày này ta phải nâng cấp kỹ năng thợ rèn, chờ ta đem vũ khí giao cho người ta xong, chúng ta cùng đi, thế nào?”

“Được thôi.” – nếu có Hỉ Ca cùng đi, Cô Tửu tự nhiên thật cao hứng. Cái nhiệm vụ kia một người làm thì hơi khó khăn, hắn còn đang lo không biết tìm ai đến hỗ trợ đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK