“Đột nhiên tới tìm ta, là cần ta hỗ trợ chuyện gì sao?”
“Ta đi ngang qua nơi này, nghe nói bang phái các ngươi đang có hoạt động nên ghé vào xem thôi.” – Huyết Sam ngượng ngùng cười.
“Vào đi. Vòng tứ kết vừa mới bắt đầu. Nếu ngươi thích thì cùng nhau xem.” – Hỉ Ca cấp cho Huyết Sam một cái quyền hạn “khách quý” để hắn có thể đi vào tổng đàn bang phái.
Nhìn thấy Hỉ Ca đi ra ngoài chốc lát liền mang về một tên đàn ông, bọn Cuồng Vũ đều trợn mắt. May mắn, Thất Tử không ở nhà. Đây là suy nghĩ trong đầu của mọi người ở hiện trường.
Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Hỉ Ca và Thất Tử. Mọi người cũng biết bản tính ghen tuông của Thất Tử. Trong bang phái, các đấng mày râu đều không dám tới gần Hỉ Ca. Duy chỉ có Cô Tửu và Khờ Dại, hai tên không sợ chết này mới đủ can đảm ở bên cạnh Hỉ Ca mỗi ngày. Thật ra, mọi người đang chờ đợi được nhìn thấy kết cục của hai tên này!!! Nhất định chết rất khó coi!!!!
Nếu người ta đặc biệt tới đây xem luận võ, lại không quen biết ai, Hỉ Ca đành phải ủy khuất mà đóng vai chủ nhà tận tâm. Nhìn Hỉ Ca ngồi cùng một chỗ với Huyết Sam, đại bộ phận thành viên của bang phái muốn rớt tròng mắt ra ngoài luôn.
Vào trận tứ kết, Hiểu Hiểu thật bất hạnh đụng ngay Khờ Dại. Hai người này đánh tới đánh lui nãy giờ mà vẫn chưa phân thắng bại. Mặc dù Hiểu Hiểu rất mạnh, nhưng nhìn tình hình, vẫn là Khờ Dại đang hạ thủ lưu tình. Một chốc sau, Khờ Dại ôm đầu trốn chui trốn nhủi, bị Hiểu Hiểu rượt chạy khắp võ đường. Những người ở hiện trường đều nhịn không được cười ầm cả lên. Đột nhiên, Hiểu Hiểu không cẩn thận vấp chân té một cái, Khờ Dại lợi dụng tình thế ngã đè lên. Cả hội trường liền sôi trào. Tiếng hú hét lẫn tiếng cười đùa vang lên không ngừng.
“Ta… rời khỏi bang hội rồi.” – Huyết Sam nhằm ngay lúc này mà lên tiếng.
Tuy xung quanh rất ồn ào nhưng Hỉ Ca vẫn nghe được câu nói của Huyết Sam. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn, nghĩ một chút, vẫn không mở miệng hỏi.
Huyết Sam không nhìn Hỉ Ca, hắn tiếp tục tự biên tự diễn: – “Ta cùng đại ca và Lâm Tuyết là bạn thanh mai trúc mã. Ta với Lâm Tuyết, trước kia, chính là đang nói chuyện yêu đương. Lại không nghĩ tới, hai người bọn họ… sau lưng ta lại…”
Huyết Sam chưa kể hết, dường như cũng chưa có ý định sẽ dừng lại.
Hỉ Ca thở ra. Hai người bọn họ chỉ là người qua đường, có duyên gặp mặt một lần mà thôi. Bất quá, hiện tại hắn tới tìm cô, chứng tỏ hắn không còn chỗ để đi nữa rồi. Đối mặt với loại chuyện này, việc duy nhất cô có thể làm là rửa tai lắng nghe hắn tâm sự. Có đôi khi, trong rất nhiều trường hợp, trở thành một người biết lắng nghe đã đủ lắm rồi.
“Ta giết đại ca 4 lần. Lâm Tuyết phát lệnh truy nã ở kênh bang phái.” – Huyết Sam tự giễu cười cười – “Nguyên lai, tình cảm của hai người chúng ta, ở trong lòng cô ấy đều là con số không.”
“Nếu không còn chỗ để đi, ngươi có thể tạm thời ở lại chỗ này.” – Hỉ Ca không cho rằng cô là “cứu tinh” của ai. Bất quá, giúp đỡ hằn một phen chỉ là chuyện nhấc tay chi lao (thuận tiện vung tay làm việc tốt).
“Không cần, cám ơn ngươi. Lệnh truy nã của Cẩm Y không gỡ bỏ. Người khác sẽ tiếp tục truy sát không bỏ qua cho ta đâu.” – Huyết Sam rất muốn đáp ứng gia nhập bang phái của Hỉ Ca. Nhưng hắn không muốn đem chuyện phiền phức tới cho người khác. Sự thật, hắn vô tình nhớ tới Hỉ Ca và Thất Tử nên hôm nay mới ghé qua thăm mà thôi. Vốn dĩ, bọn họ có 3 người cùng ngoạn trò chơi. Hiện tại… hắn chẳng muốn chơi tiếp nữa. Chỉ là hắn buông tay chưa được. Hồi xưa, đại ca đối xử tốt với hắn lắm. Thứ gì cũng nhường cho hắn. Thế nhưng vì sao chuyện đến nước này lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy mà đối xử với hắn? Huyết Sam không hiểu, thật không hiểu ca của hắn đang nghĩ cái gì?
“Không muốn chơi nữa à?” – Hỉ Ca hỏi.
“Vẫn muốn. Chỉ là… lưu lại tựa hồ không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Ở đây ngốc vài ngày đi. Đợi đến lúc ngươi hoàn toàn buông tay thì hãy rời đi.” – Hỉ Ca vỗ vai Huyết Sam, nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, cô cười cười – “Yên tâm. Ở Nam Uyên đại lục này còn chưa có ai dám đụng vào người của Long Môn.”
Kết quả cuối cùng của luận võ đường thật ra ngoài dự kiến. Khờ Dại hạng ba. Hiểu Hiểu mặc dù bị Khờ Dại vây khốn một chút, cuối cùng vẫn thắng. Chỉ có thể nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nhưng sau đó, Hiểu Hiểu lại thua vào tay Phong Bão.
Từ sau khi gia nhập Long Môn, đám người Phong Bão rất nhanh đã dung nhập vào bang hội. Mặc dù Phong Bão chưa từng mở miệng nói gì với Hỉ Ca, nhưng ai cũng nhìn ra, bọn Phong Bão đã thật tự nhiên xem Long Môn là gia đình của mình. Vì đám người Phong Bão mà đối phó với một số người không muốn buông tha cho những chuyện quá khứ, thậm chí vì đám người Phong Bão mà xoay mặt đối đầu với một số bang phái ở Nam Uyên, đối với Hỉ Ca mà nói, chẳng là gì cả. Đơn giản bởi vì bọn Phong Bão đáng giá. Người của cô không cần là người tốt, từng giết người hay phóng hỏa đều chẳng sao cả, chỉ cần bọn họ một lòng cùng cô bảo vệ Long Môn thì đủ rồi. Có điều, Hỉ Ca thật không ngờ bọn Phong Bão chỉ có hai mươi mấy người mà lại xích mích với nhiều người như vậy. Cũng may trong đám kẻ thù này không có ai lợi hại cả. Tùy tiện ra uy một chút liền không ai dám đến gây phiền phức nữa. Dĩ nhiên, hai chữ “lợi hại” này trong mắt Hỉ Ca và trong mắt người ngoài là hoàn toàn bất đồng. Dù sao xuất phát điểm của mỗi người không giống nhau. Giống như, trong mắt nhiều người, bọn Phong Bão đã là cao thủ hàng top rồi.
Hội luận võ kết thúc. Cuồng Vũ từ trong đây tìm được một số hạt mầm tinh anh, quyết định thu về dưới trướng để bồi dưỡng. Chuyện này không ngờ lại gây ra phiền phức. Không rõ vì sao Cuồng Vũ và Phong Bão nhìn nhau không thuận mắt, sau đó liền đánh nhau.
Sáng sớm, Hỉ Ca vừa thượng tuyến liền thấy một đám người đang hưng phấn bừng bừng đứng ở luận võ trường xem náo nhiệt. Cuồng Vũ đang dùng một thanh cự kiếm chém vào Phong Bão. Thoạt nhìn giống như hai người có huyết hải thâm thù gì đó. Cô Tửu thì đứng ở một bên, miệng lầm bầm cái gì mà buông bỏ đồ đao, nhất chích thành phật. Hỉ Ca nghe thấy lời đó, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng!!!!
“Chuyện gì xảy ra?” – Hỉ Ca kéo kéo ống tay áo của Cô Tửu.
“Giành người…” – Cô Tửu vẻ mặt khổ sở nói. Hắn muốn đi hái thảo dược đây này. Đánh từ lúc trời mờ sáng đến tận bây giờ, hai người này sao còn chưa chết hả???
“…”
Trong bang phái, Cuồng Vũ phụ trách tinh anh đoàn; Phong Bão phụ trách quân đoàn. Quân đoàn tập trung vào các nhiệm vụ ám sát. Đại bộ phận quân đoàn là thành viên dưới trướng của Phong Bão trước kia. Bất quá, Hỉ Ca yêu cầu Phong Bão phải kiến lập một đại quân đoàn có ít nhất 100 thành viên. Chính vì vậy Phong Bão phải chạy qua tinh anh đoàn để tuyển người. Có điều, tinh anh đoàn đã được lựa chọn đâu vào đó từ lâu. Lại nói, nhân tài trong bang phái không nhiều lắm. Vì vậy mới xảy ra vụ tranh chấp sáng nay.
“Tinh anh đoàn không phải đã tuyển đủ người rồi sao?” – Hỉ Ca hỏi.
Tinh anh đoàn có 200 thành viên. Bởi vì loại hình bản sao cao nhất của hệ thống hiện giờ là bản sao 25 người. Nói thật ra, trừ bỏ thống lĩnh boss, còn thì các loại đại boss khác đều có thể bị 25 người dễ dàng đốn ngã. Tinh anh đoàn chia làm 8 đội, mỗi đội 25 người. Đây là đoàn đội đẳng cấp nhất của bang phái, hưởng thụ rất nhiều ưu đãi. Thành viên không ai dám dị nghị, dù sao tất cả bang phái đều có luật lệ ngầm như vậy.
Hỉ Ca nhớ, tinh anh đoàn của Long Môn đã đủ người rồi. Cuồng Vũ còn muốn giành người để làm gì? Nếu muốn thay đổi thành viên của tinh anh đoàn, Cuồng Vũ nhất định sẽ thông báo cho cô biết trước.
“… haiz… là không vừa mắt tên Phong Bão thôi.” – Cô Tửu liếc mắt nhìn sàn đấu, sau đó nhỏ giọng nói khẽ vào lỗ tai Hỉ Ca – “Phong Bão nói cô ấy càn (quấy).”
“…” – đúng là thù lớn rồi. Hỉ Ca nhìn lên sàn đấu, bảng điểm hiển thị 28 vs 30. Phong Bão thắng hơn 2 trận, xem như khó phân cao thấp. Hơn nữa, cả hai đều còn tinh thần, không biết lại muốn đánh đến bao giờ.
“Hỉ Ca, tìm vài người theo giúp ta hái thảo dược đi.” – Cô Tửu nhìn ra được, hai người kia không biết đến năm nào tháng nào mới chịu dừng tay. Hắn buông tha cho chuyện lôi kéo Cuồng Vũ đi hái thuốc, chuyển qua cầu trợ Hỉ Ca.
“Ngươi đi hái thảo dược mà cũng cần người đi theo bảo vệ hay sao hả?”
“Đi phía tây, cửa biển Nha. Bọn Khờ Dại còn chưa thượng tuyến, ngươi tìm người có cấp bậc cao cao một chút để đi với ta.”
Cửa biển Nha là khu vực quái 100 cấp. Quái không được Cô Tửu cần người đi theo hỗ trợ. Bởi vì hái thảo dược có thời gian chờ đợi, lỡ như đang hái thảo dược mà quái lại tấn công thì hành động sẽ bị cắt đứt. Cho nên, hắn cần người dẫn dụ quái đi chỗ khác trong khi hắn làm việc. Một chế dược sư có 2 cao thủ đi theo bảo vệ, đủ oai phong!!! Hiện tại, trong bang phái có khoảng 7-8 người đã lên tới cấp 89. Tuy rằng chưa có ai thành công hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức. Lần này Cô Tửu là vì muốn giúp một đám thành viên 89 cấp của bang hội mà dày công luyện đan dược cao cấp.
“Ngươi đợi chút.” – Hỉ Ca vừa nói vừa mở danh sách bang phái ra xem. Thời gian còn quá sớm, đại bộ phận ngoạn gia còn chưa thượng tuyến. Nhìn một hồi, Hỉ Ca chỉ thấy Huyết Sam là người duy nhất ở cấp 89. Thật ngạc nhiên, không ngờ chỉ mới mấy ngày mà hắn đã thăng đến cấp 89 rồi.
Nói chuyện với Huyết Sam, hắn không chút do dự đã đồng ý đi theo. Sau đó ba người ở trong thành mua một ít vật phẩm, rồi cùng cưỡi tọa kỵ rời đi.
Cửa biển Nha cách khá xa Nam Uyên thành. Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Tốc độ không vì thế mà chậm lại. Sau khi hệ thống nâng cấp thì tốc độ của tọa kỵ tăng lên rất nhiều. Đây là công ty trò chơi quyết định bổ sung. Dù sao, bắt người chơi lãng phí một đống thời gian chạy tới chạy lui trên đường thì có hơi quá đáng. Gần tới cửa biển Nha, người nãy giờ vẫn vui vẻ trò chuyện là Huyết Sam đột nhiên trầm mặt xuống.
“Chuyện gì?” – Cô Tửu nghi hoặc hỏi.
“Đại ca của ta.” – Huyết Sam nhìn đám người ở cách đó không xa, thản nhiên nói.