Mục lục
Thịnh Thế Khói Lửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A Thất… làm nghề giống như dượng…” – nếu không thể giấu diếm nữa, Hỉ Ca đành nói thật. Hy vọng papa không có phản ứng quá khích giống ông nội. Mặc dù ngoài mặt cô tỏ vẻ chẳng sao cả, nhưng trong lòng thật ra rất để ý. Bởi vì dù sao bọn họ cũng là người thân của cô. Cô hy vọng có được sự chúc phúc từ gia đình.

Sở lão cha nghe xong liền ngây người, không tự giác chân tay run rẩy, sau đó nhẹ nhẹ gật đầu.

“Khó trách ông nội lại phản ứng mạnh như vậy.”

Đối lập với sự kích động của Sở ông nội, phản ứng của Sở lão cha xem như trấn định hơn nhiều. Ông còn biết làm gì khác hơn đây. Ngay cả lời của ông nội mà con gái ông còn không nghe, chẳng lẽ sẽ nghe lời ông sao? Haiz… ta nói, dạy dỗ con cái độc lập quá sớm cũng là phiền toái nha. Giờ thì hay rồi, ai nói đều không nghe, chỉ biết nghe bản thân.

“Papa, thực xin lỗi!” – Hỉ Ca cúi đầu, trước đây đã nói dối ông.

“Cũng không có gì. Chỉ là… chuyện của cô cô, con đã biết. Nếu con vẫn một mực muốn ở cùng A Thất, tình trạng của con sẽ giống cô cô. Con nên hiểu rõ, con đường trước mặt không tốt cho con đâu.” – Sở lão cha thở dài. Ông hiểu tính tình của con gái, nếu đã nói thì sẽ làm, tuyệt đối không hối hận. Ông cảm thấy chuyện này giống như một giấc mơ. Ông mơ ước con gái dẫn bạn trai về ra mắt, sau đó cưới hỏi, sau đó vui vẻ ở chung. Chính là, con rể tương lai so với hình mẫu lý tưởng của ông kém xa vạn dặm a~

“Papa, hãy tin tưởng mắt nhìn người của con a~” – Hỉ Ca hận không thể quăng một cục “tin tưởng” vào lòng lão cha. Lúc lão cha lần đầu tiên gặp mặt A Thất, không phải ấn tượng rất tốt sao?!

Sở lão cha cười khổ, lắc đầu, sau đó nhìn Sở Tiếu Ca: – “Con đã biết từ sớm?”

Sở Tiếu Ca nhún vai: – “Là chị không cho con nói.”

“Hai đứa các con… haiz… việc này đợi ông nội bớt giận lại bàn sau. Con đừng dọn ra ngoài vội, bằng không ông nội sẽ tức giận mà hộc máu chết đó.” – Sở lão cha đối với sự bùng nổ của Hỉ Ca chỉ biết bó tay. Con gái của ông bình thường rất tốt, nhưng nếu có người chạm vào vảy ngược của cô, cô liền bùng nổ. Đây là tính cách di truyền. Cả nhà ông đều như thế.

“Papa yên tâm đi. Nhà cách vách với chúng ta là của Thất ca. Chị hai dọn ra ngoài chính là dọn qua nhà kế bên mà thôi.” – Sở Tiếu Ca đương nhiên hiểu rõ suy tính trong lòng Hỉ Ca. Nói mạnh miệng vậy chứ Hỉ Ca đã tính toán đường lui đâu đó cả rồi.

“…” – Sở lão cha lần này thật sự chết đứng, cuối cùng bất lực khoát tay – “quên đi, các con muốn làm gì thì làm.”

Sau khi nói chuyện với lão cha, Hỉ Ca cũng không dám chạy về nhà liền. Hiện tại là ngày đầu năm mới, nếu làm bậy, ông nội khẳng định sẽ nhớ thù cả một năm nha. May mắn trong nhà thời gian này luôn có khách khứa tới chơi. Hai ông cháu cho dù không thèm nói chuyện với nhau cũng chẳng gây phiền hà cho ai. Sở ông nội quyết tâm không thèm nhìn mặt Hỉ Ca. Cô càng vui vẻ chui vào phòng tự do thanh nhàn.

Ngày mùng sáu Tết, mới sáng sớm, Sở ông nội đã mở miệng đuổi người. Đại khái mấy ngày nay nuôi một bụng khí không có chỗ phát tác nên mới hung dữ như vậy. Sở lão cha không nói hai lời, ôm lão bà dông mất. Đối với bạn trai của Hỉ Ca, Sở mụ mụ nhất trí với chồng mình. Dù sao, chỉ cần con gái thấy tốt là được rồi. Hơn nữa, bà từng gặp qua A Thất, ấn tượng không tồi. Chỉ cần về sau, Hỉ Ca được an toàn, vậy bà chẳng còn chuyện gì để lo nữa. Sau khi thả bọn Hỉ Ca ở cửa nhà, Sở lão cha và Sở mụ mụ liền rời đi. Mở cửa, hai người đi trước còn chưa kịp bước vào nhà, Tiểu Cửu đi cuối cùng lại lướt người lên phía trước, trong tay không biết lúc nào đã xuất hiện một cây thương màu đen, khiến hai chị em Hỉ Ca sửng sốt đứng chết trân tại chỗ.

“Là ai?”

“Khụ khụ… ta chỉ ăn vụn hai trái bồ đào thôi… đừng chém ta.” – A Thất ngồi trên sô pha, phun ra hai hột bồ đào.

“Thất ca, anh trở về khi nào?” – Tiểu Cửu cất cây thương, vui vẻ xông vào nhà. Sở Tiếu Ca đứng một bên, lướt lên lướt xuống nhìn cô. Cây thương rốt cuộc giấu ở chỗ nào nhỉ?

“Vừa mới xuống máy bay thôi. Thân ái ~ em không chào đón anh aaaa~~” – A Thất hướng mắt nhìn Hỉ Ca, vẻ mặt ủy khuất vạn phần.

“Lát nữa cùng đến Di Tâm ăn một bữa đi.” – Hỉ Ca đột nhiên nhìn thấy A Thất, xem như đây là niềm vui bất ngờ trong ngày đầu xuân của cô. Bất quá, nam nhân này a, thật biết che giấu, ngày hôm qua bọn họ nói chuyện, hắn còn ở bên kia bờ Thái Bình Dương đó, hôm nay đã ở trong nhà cô ngồi ăn bồ đào rồi.

“Em bảo anh đi đâu anh liền đi đó.” – A Thất bước tới, ôm chầm lấy Hỉ Ca, sau đó nâng người cô lên, xoay 2 vòng trên không.

Hai cái bóng đèn rất thức thời, đã sớm ôm hành lý chui vào phòng. Bất quá, khe cửa đang hé ra một khe nhỏ, đại khái vẫn có thể nhìn lén tình hình dưới phòng khách. Cũng may A Thất còn lý trí, chỉ ôm hun Hỉ Ca chừng đâu 10 phút thì buông ra.

Sau khi ăn tối trở về, A Thất viện cớ nhà hắn còn chưa gắn máy sưởi, sợ buổi tối ngủ sẽ bị đông lạnh, lấy lý do chính đáng để được cho ở lại. Hỉ Ca vui vẻ gật đầu. Sức khỏe của bạn trai đương nhiên quan trọng nha. Sau đó bọn họ mở một chiếc giường mới trong phòng ngủ giành cho khách. Sở gia trong nhà có thiếu cái gì chứ nhất định không thiếu phòng ngủ!!! Ý đồ ôm người đẹp chìm vào giấc mộng không thành công. A Thất đáng thương phải ôm gối lạnh ngủ một mình một đêm. Thật ra nửa đêm hắn có mò mẫm muốn xâm nhập phòng ngủ của Hỉ Ca, không ngờ bên trong khóa đến 2 chốt?! Chẳng lẽ mưu đồ của hắn quá lộ liễu hay sao?

Nửa đêm còn lang thang bên ngoài, sau đó chỉ có thể ai oán trở về phòng tự lăn lộn. Sáng hôm sau, A Thất đeo hai con mắt gấu mèo đi xuống phòng ăn, vẻ mặt u uất nhìn Hỉ Ca ngồi đối diện với vẻ mặt thần thanh khí sảng.

“Thất ca, anh ngủ không ngon sao?” – Sở Tiếu Ca từ phòng luyện võ bước ra, ngồi xuống bên cạnh A Thất mở miệng hỏi. Hắc hắc… nhìn ánh mắt của anh rể kìa, giống như muốn nuốt chửng chị hai nha.

“Lạ giường.” – A Thất ủ ê trả lời. Hắn sẽ không bao giờ nói ra chân tướng, quá dọa người.

Hỉ Ca ngẩng đầu liếc một cái, ý cười trong mắt rất sâu. Là bởi vì lạ giường không ngủ được nên nửa đêm mới rảnh rỗi chạy đi cạy cửa phòng cô hả?

“Ồ ~~~” – Sở Tiếu Ca cầm lên một chén cháo, húp hai miếng, lại nhìn A Thất mở miệng hỏi – “Thất ca, bao giờ anh mới cưới chị hai nhà em về a?”

Câu hỏi của Sở Tiếu Ca khiến toàn trường hóa đá. Hỉ Ca phun sạch ngụm sữa vừa mới uống. Chẳng lẽ hiện tại đang lưu hành trào lưu em trau bức hôn cho chị gái hay sao?

A Thất đại khái cũng bị dọa sợ, bất quá hắn chỉ sửng sốt vài giây liền khôi phục bình thường: – “Chờ ta cầu hôn xong sẽ nói cho ngươi biết.”

“Ừ…” – Sở Tiếu Ca gật đầu, thỏa mãn, tiếp tục ăn cháo.

A Thất cúi đầu tiếp tục cắn bánh bao. Chỉ còn lại Hỉ Ca vẫn trong tình trạng hóa đá. Đây là làm sao? Chuyện này chẳng lẽ không liên quan gì đến cô? Hai người này không thèm hỏi ý kiến của cô luôn là sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK