Bước ra khỏi tiệm thợ rèn, Hỉ Ca trực tiếp đi đến Cát Tường tửu lâu. Cát Tường nói muốn tổ chức tiệc mừng cho cô. Hỉ Ca thì không để ý, cao cấp thợ rèn bây giờ khan hiếm nhưng rất nhanh thôi sẽ mọc đầy. Sở dĩ cô đi nhanh đến tửu lâu, là vì bụng cô đang đói.
Rèn một thanh kiếm tốn thể lực ngang ngửa với 4 giờ đánh quái. Hỉ Ca đã ngồi ngốc trong tiệm thợ rèn hơn 2 ngày trời, ăn hơn 30 cái bánh sandwich. Cũng may món này không mắc, bằng không cô thề, cả đời đều không bước vào tiệm thợ rèn nửa bước.
Sau khi đi vào Cát Tường tửu lâu, Hỉ Ca không đợi tiểu nhị đến tiếp đãi, trực tiếp vọt lên lầu hai. Trong phòng chữ Thiên, trừ bỏ Thất Tử, 3 người kia đều có mặt. Hỉ Ca không thèm nhìn vẻ mặt chờ mong của Mặc Phi, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, cắm đầu cắm cổ ăn như hổ đói. Nhìn sức ăn khủng bố của Hỉ Ca, 3 người kia đều choáng váng. Nguyên một bàn đồ ăn tựa hồ còn không đủ cho một mình cô ăn, Cát Tường đưa tay lau mồ hôi trên trán, sau đó gọi tiểu nhị làm thêm vài món. Bọn hắn cần phải làm cho Hỉ Ca thật vui vẻ vừa lòng.
Nửa tiếng sau, Hỉ Ca mới thu liễm lại, hài lòng xoa bụng.
“Hỉ Ca a…” – thấy Hỉ Ca đã ăn uống no đủ, Mặc Phi mới nhích lại, ánh mắt chờ mong nhìn cô.
Hỉ Ca từ trong ba lô lấy ra thanh cự kiếm quăng qua cho hắn. Sau khi hắn cầm lấy, đọc xong bảng thuộc tính, liền không ngừng cười một cách ngây ngô. Vốn tưởng hắn sẽ nhào vào ôm hôn gì đó, cô đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Kết quả, đứa nhỏ thế nhưng biến thành si ngốc. Hỉ Ca thở dài, sức thừa nhận cũng kém quá đi.
Hai người kia thấy Mặc Phi hướng Hỉ Ca cười a cười như tên ngố, trong đầu đầy thắc mắc, huynh đệ của mình bị làm sao vậy?
Cho đến khi Mặc Phi đem thuộc tính của Hồn thương cho bọn họ xem, cả hai đều trợn tròn mắt, trong lòng ai oán, vì cái gì lúc trước bản vẽ lại không phải là vũ khí của (chức nghiệp) mình aaaaaa!
Thanh kiếm này quăng lên sàn bán đấu giá, thấp nhất cũng có thể thu vào 500 kim. Mặc dù tử trang vũ khí đã bắt đầu xuất hiện nhưng vẫn còn rất hiếm. Trong thời gian beta, trừ bỏ Thất Tử, bọn Cát Tường cũng chưa từng sở hữu qua tử trang vũ khí, toàn bộ đều là lam trang. Đó là nói khi ấy bọn hắn đã 40 cấp.
“Hỉ Ca, ta nhất định làm trâu làm ngựa cho ngươi~~” – sau khi cười ngây ngô hết nửa ngày trời, Mặc Phi rốt cuộc khôi phục dáng vẻ bình thường, sau đó hắn chạy lại nắm tay Hỉ Ca, ra sức biểu đạt lòng cảm kích của mình.
Mặc Phi lải nhải suốt một giờ đồng hồ, có thể nói là toàn bộ từ ngữ ngợi ca mà cô biết được từ nhỏ cho tới giờ, Mặc Phi đều dùng qua một lần. Cô ngồi nghe đến lùng bùng lỗ tai, sau đó rất không tình nguyện vỗ vỗ vai hắn.
“Ngươi uống miếng nước thông cổ họng trước, ta đi làm nhiệm vụ.”
Hỉ Ca không lãng phí thời gian, hướng quặng mỏ đằng sau tân thủ thôn mà đi. Bởi vì không có ngựa để cưỡi, cô mất gần một giờ mới đến nơi. Vừa tiến vào động đã nghe tiếng đinh đinh đang đang của lưỡi cuốc, sau đó phát hiện bên trong có vài người đang đào quặng. Sự xuất hiện của cô cũng không khiến bọn họ chú ý.
Nhìn thấy người ta đào quặng, Hỉ Ca mới nhớ, kỹ năng đào quặng của cô còn chưa dùng qua bao giờ. Chốc lát làm xong nhiệm vụ, cô nên ngốc ở trong này một thời gian để đào quặng và tăng độ thuần thục cho kỹ năng. Dù sao cũng không thể lãng phí 20 kim tiền học phí nha.
Đi loanh quanh một lúc, rất nhanh Hỉ Ca đã tìm thấy mảnh vỡ vũ khí của tên khất cái. Làm Hỉ Ca có điểm kinh ngạc chính là, dựa theo lời tên khất cái nói, những mảnh vỡ này ước chừng đã 20 năm tuổi, vậy mà mặt trên của nó không hề rỉ sét, ngược lại còn lộ ra hàn quang. Có thể xác định, thanh vũ khí này không hề đơn giản.
Đem mảnh vỡ bỏ vào balô xong, Hỉ Ca tìm một nơi ít quái rồi cũng bắt chước người ta, bắt đầu đào mỏ. Đại khái chắc vì rất ít người tới đây đào quặng, cho nên thu hoạch của Hỉ Ca rất không tồi, chỉ một lát cô liền đào được một khối sắt.
Ngay lúc này, đột nhiên cô nghe thấy âm thanh ồn ào từ cách đó không xa truyền đến. Mơ hồ là tiếng người nói, mất vài giây, cô mới hiểu bọn người kia là muốn làm gì.
Họ thế nhưng muốn đuổi toàn bộ thợ mỏ đi ra ngoài! Cái loại thanh trừng này Hỉ Ca gặp qua không ít lần. Kỳ thật lúc trước cô cũng từng ra lệnh qua. Mỗi lần tổ đội chuẩn bị đánh đại boss, cô sẽ phát xuống lệnh thanh trừng. Đó là vì lúc xưa cô ngạo nghễ đứng ở vị trí cao cao tại thượng của cường giả. Đến bây giờ mới biết cảm giác bị người ta thanh trừng là như thế nào!!
Xem như phong thủy luân chuyển đi.
Nhìn thấy đám người đang đi tới, Hỉ Ca có chút tự giễu cười cười. Không ngờ là oan gia ngõ hẹp. Lại đụng phải Bắc Yến Phi. Lần này không thấy Minh Độ Thiên. Nhưng cánh tay phải của hắn ta là Chư Cát Hầu thì có mặt, đang đứng bên cạnh Bắc Yến Phi.
Hỉ Ca cũng biết Chư Cát Hầu, bất quá không có giao tình gì. Cô chỉ biết Chư Cát Hầu là thủ hạ dưới trướng Minh Độ Thiên, trí lực cực cao, tâm kế sâu không lường được, là một người tâm ngoan thủ lạt (tàn nhẫn). Nếu có thể, cô không nghĩ muốn chạm trán với Chư Cát Hầu. Không phải cô sợ hắn, chẳng qua là cô mệt mỏi với chuyện đấu đá cân não với người khác. Có điều ông trời không cho cô lựa chọn. Cô không tìm phiền toái, phiền toái cũng đến tìm cô.
Hỉ Ca mới đi được mấy bước, Bắc Yến Phi cùng Chư Cát Hầu liền nhận ra. Nhìn thấy cô, Chư Cát Hầu chỉ nhíu mày, thần sắc có chút nghi hoặc, mà Bắc Yến Phi là mặt lạnh xuống dưới.
Cô ta nghênh mặt, ngoắc tay, lạnh lùng ra lệnh: – “Thanh trừng!”
Cô ta cũng không phải hướng Hỉ Ca nói, mà là hướng mấy ngoạn gia phía sau lưng của Hỉ Ca. Ý tứ rất rõ ràng, Hỉ Ca phải chết ở chỗ này. Hỉ Ca thu hồi cây cuốc, pháp trượng màu đen đã nhanh chóng yên vị trong tay, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bắc Yến Phi, thần sắc thực bình tĩnh, không có một chút ý vị cừu hận nào. Chẳng qua chính ánh mắt bình tĩnh của cô càng làm cho Chư Cát Hầu nhíu chặt lông mày. Trong tình thế này mà còn có thể lộ ra biểu tình bình tĩnh như vậy, nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản.
Hỉ Ca thấy bọn họ còn chưa động thủ liền hướng Bắc Yến Phi cười cười, sau đó phất tay quăng tới một cái băng trùy.
Hỉ Ca biết, một mình cô không thể nào đối phó nổi 6 người bọn hắn. Chính là cô muốn Bắc Yến Phi chết. Xem như một điểm cân bằng cho chuyện lần trước. Vốn cô muốn giết Chư Cát Hầu, bởi vì hắn chính là lãnh đạo của tiểu đội này. Giết được hắn xem như có chút mặt mũi. Bất quá Hỉ Ca không xác định được thực lực của hắn cao thấp ra làm sao, cho nên đành phải khai đao với Bắc Yến Phi.
Hỉ Ca ra tay cực nhanh, tiểu đội của họ căn bản không kịp phản ứng nên không ai ngăn trở được cú tấn công của cô, chờ bọn hắn tỉnh ngộ thì đã chậm, thanh máu của Bắc Yến Phi chỉ còn lại một vạch. Chư Cát Hầu nhịn không được hút khí. Lực công kích thật khủng bố! Ít nhất cao hơn hắn gấp đôi. Hỉ Ca chỉ mới 24 cấp, mà hắn đã gần 30 cấp. Càng về sau, cô ta tuyệt đối là một đối thủ nặng ký.
Chư Cát Hầu đánh giá Hỉ Ca, âm thầm nhớ kỹ tên của cô. Nếu hắn biết trên người Hỉ Ca chỉ mặc hai kiện trang bị quèn, không biết biểu tình sẽ như thế nào đây?!
“Giết cô ta.” – hắn lập tức ra lệnh rồi lao vào vòng chiến. Hỉ Ca là bị một chiêu phiên tiên của vũ giả trấn định một chỗ. Chư Cát Hầu không chút do dự phóng tới một cái hỏa cầu.
Khi hỏa viêm đánh vào trên người, Hỉ Ca nhanh tay cấp cho mình một cái huyết tế. Sau đó lại quăng qua Bắc Yến Phi một cái băng trùy, đáng tiếc bị kiếm khách của bọn họ cản được. Nhưng không đợi Bắc Yến Phi lấy lại hơi thở, một cái băng tiễn liền khiến cô ta đi chầu diêm dương.
Cùng một lúc, hỏa viêm đạn thứ hai của Chư Cát Hầu đánh tới, “đinh” một tiếng thanh thúy vang lên, Hỉ Ca theo đương trường ngã xuống, trên mặt đất bạo ra một kiện đồ vật.
Chư Cát Hầu nhìn thi thể của Bắc Yến Phi, sắc mặt có chút khó coi. Hắn phát ra một cái hỏa viêm đạn, Hỉ Ca có thể đánh ra hai cái băng trùy, điều này có nghĩa tinh thần lực của cô cao hơn hắn 2 lần. Thuật sĩ kiểu này còn là con người hay không! Một lúc sau, Chư Cát Hầu mới đi qua nhặt lên vật phẩm mà Hỉ Ca sau khi chết bạo ra. Nhìn thấy vật đó, sắc mặt của hắn liền thay đổi, là pháp bào 30 cấp, tử trang.
Hắn mới biết trên người Minh Độ Thiên có 2 kiện tử trang, không ngờ Hỉ Ca cũng có. Chư Cát Hầu thoáng bình phục tâm tình kích động, sau đó sờ nhẹ lên kiện pháp bào, rồi không chút do dự mặc vào người.
Theo quy cũ của Minh Độ Thiên, sau khi giết người, đồ vật bạo ra thuộc về người ra tay. Cho nên Chư Cát Hầu mới không do dự mặc vào. Dù sao, chỉ cần là (người chơi chức nghiệp) thuật sĩ thì sẽ không thể không động tâm với kiện pháp bào này. Chẳng qua hắn chưa từng nghĩ đến, vì nó mà hắn sẽ đương đầu với một cái đại phiền toái về sau.
Từ trong điện diêm vương đi ra, sắc mặt Hỉ Ca không thể nói là khó xem bình thường, mà là tối đen, bởi vì cô vừa biết đồ vật bị bạo mất là thứ quan trọng nhất. Nếu là trang bị tử phẩm khác, Hỉ Ca chắc chỉ nhận mình xui xẻo rồi thôi. Điều cô oán hận nhất là… kiện pháp bào kia là quà tặng của Thất Tử a. Ý nghĩa hoàn toàn không giống với.