Nếu không phải Lôi Thương cướp bạn gái của bang chủ bọn hắn, sẽ không có chuyện mướn Phong Bão đi giết người. Bất quá, ra tay giết người là một chuyện, đứng ra nhận tội lại là chuyện khác. Bọn hắn không thể để lộ nhược điểm được, bằng không, bọn hắn hết đường lăn lộn ở Tây Vực. Cho nên, người xui xẻo nhất chính là Phong Bão.
“Lôi Ảnh đường chủ yên tâm. Chuyện riêng tư của chúng tôi tuyệt đối không liên lụy đến người khác.” – Liệt Thập Dương nói xong liền nghiêng người hé ra một lối đi, nhường đường cho Hỉ Ca, nhưng đồng thời hắn nháy mắt với tên thích khách đứng bên cạnh.
Ai biết, Hỉ Ca căn bản không có ý định bỏ đi. Ngược lại, cô đi qua chỗ Lôi Ảnh.
“Lôi Ảnh, còn nhớ ta không?” – Vốn dĩ Hỉ Ca không muốn ở lại làm gì, nhưng đột nhiên cô nảy ra một ý định cực kỳ vi diệu.
“Ngươi là…” – nhìn người đang đi tới, Lôi Ảnh nheo mắt suy nghĩ. Hắn vừa rồi trông thấy Hỉ Ca đã cảm thấy quen quen rồi, nếu không hắn đã không mở miệng nói câu kia. Chính là, nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra người trước mặt là ai.
“Ngươi không phải là bằng hữu của phó bang chủ sao?” – còn chưa đợi Lôi Ảnh nói chuyện, một nữ vũ giả đứng sau lưng hắn đã phấn khích nhảy ra.
“Lôi Thanh!!!” – Lôi Ảnh quát khẽ.
“Ca, là thật đó, em không nhớ sai đâu. Lần trước chúng ta khai chiến với Mỹ Nhân Bang, cô ấy cũng ở đó mà. Chị Khuynh Thành cũng biết cô ấy~”
“Hỉ Ca? Ngươi là Hỉ Ca?” – Lôi Ảnh cuối cùng nhớ ra, có chút ngượng ngùng nhìn Hỉ Ca cười cười, thái đội thay đổi 180 độ.
Đừng tưởng Hỉ Ca cùng Kinh Lôi Hội không còn qua lại, bang chủ của bọn hắn đã từng đích thân hạ mệnh lệnh, về sau nếu thấy Hỉ Ca gặp phiền toái, vô luận làm sao cũng phải dốc lòng giúp cô. Người có thể khiến cho bang chủ của bọn hắn chủ động muốn giao hảo, không phải là người đơn giản.
“Ta muốn hỏi thăm, ở đây có chuyện gì vậy?” – nếu đã nhận ra nhau, vậy chuyện liền dễ giải quyết.
Thái độ của Lôi Ảnh đối với Hỉ Ca lộ ra vài phần thành kính, làm cho Liệt Thập Dương trong lòng cả kinh. Hắn âm thầm phán đoán, nữ nhân này quen biết Lôi Ảnh, hơn nữa, tựa hồ quan hệ rất kỳ quái.
“Bọn hắn phái người giết phó bang chủ, chúng ta đang truy sát báo thù.”
“Ồ… có thể chờ một chút không. Ta hỏi thăm Lôi Thương đã.”
“Không thành vấn đề.” – Lôi Ảnh gật đầu.
Người của Lôi Ảnh bất động. Đương nhiên người của Huyết Sát Giang Hồ cũng không dám động thủ trước. Phong Bão kỳ quái nhìn Hỉ Ca. Hắn thấy nữ nhân này đi ra, nói gì đó với Lôi Ảnh, kết quả là mọi người đều bất động, không biết cô ta muốn làm gì?
Vốn Phong Bão đã thấy tuyệt vọng. Gia tộc bọn hắn toàn bộ đều bị hồng danh. Vấn đề bị giết rồi rớt một cấp không phải là chuyện lớn, bọn hắn quan tâm là chuyện trang bị kia. Cả gia tộc chỉ có 20 nhân số, hết một nửa đã bị người ta giết qua một lần. Bọn hắn chẳng phải là kẻ có tiền gì cho cam, toàn bộ gia tài của bọn họ đều đổ hết vào trang bị. Nếu bị giết, bạo rớt hết trang bị, chỉ sợ bọn hắn hết đường lăn lộn trong trò chơi. Hiện giờ đột nhiên nhảy ra một người tên là Hỉ Ca… mặc dù không biết cô ta tính toán cái gì, Phong Bão vẫn mơ hồ sinh ra điểm mong đợi.
“Hỉ Ca? Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây hả? Sao ngươi lại nhớ đến ta?” – tiếng của Lôi Thương vọng ra từ thông tấn khí, mang theo vài phần bông đùa. Hắn biết rõ, người như Hỉ Ca, nếu không có chuyện cần kíp, sẽ không bao giờ gọi cho hắn nói chuyện phiếm.
“Phong Bão, ngươi có nhớ người này không?”
“Nghe quen quen… à, nhớ rồi. Hai ngày trước hắn vừa giết ta xong. Ta kêu Lôi Ảnh dẫn người đi xử lý. Làm sao ngươi lại hỏi chuyện này? Ngươi quen tên kia sao?” – Lôi Thương căn bản không đem mấy chuyện trả thù trả thiếc gì đó đặt ở trong lòng. Hắn đắc tội với rất nhiều người, cho nên, có rất nhiều người muốn mạng của hắn. Hơn nữa, từ trước tới nay, hắn chưa từng nghĩ bản thân là cao thủ đỉnh cao, không ai giết nổi hắn. Theo thói quen thì hắn cứ quăng phiền toái cho đám thuộc hạ đi xử lý. Nếu không phải Hỉ Ca gọi đến hỏi, phỏng chừng hắn đã quăng chuyện bị Phong Bão giết ra sau não rồi.
“Chưa quen. Nhưng ta muốn đàm phán với hắn. Cho ta chút mặt mũi được không?”
“Được thôi. Tặng cho ta một cây pháp trượng truyền kỳ là xong.” – Lôi Thương không thèm khách khí. Bán chút mặt mũi cần đòi lại chút tiện nghi. Hơn nữa, không phải lúc nào cũng đụng được cơ hội kiếm chát tốt như thế này.
“Ngươi không phải đã có lôi bổng sao?” – Hỉ Ca mím môi. Những người cô quen đều là loại người gì a?!
“Hắc hắc… lúc đánh nhau, xuất ra pháp trượng vẫn oai phong hơn lôi bổng mà…”
“Hứ… ngươi tìm tài liệu mang tới.” – Cô rất ghét thu thập tài liệu. Kinh Lôi Hội lớn như vậy, chút tài liệu ít ỏi như vậy, hẳn là có thể lôi ra đi?!
“Không thành vấn đề. Ngươi gửi bảng danh sách tài liệu qua đây. Ta cho người đi thu thập.” – Lôi Thương nhanh chóng đáp ứng. Cho dù hắn tự thân xuất ra tài liệu vẫn còn lời chán. Thật ra, bằng vào giao tình giữa hai người, nếu Lôi Thương muốn, chỉ cần nói một tiếng, Hỉ Ca sẽ vì hắn mà đúc một cây pháp trượng. Vấn đề là, Lôi Thương sợ cái người ở bên cạnh Hỉ Ca suy nghĩ nhiều… Tên kia rất dọa người nha. Lần trước, hắn chỉ hơi đứng gần Hỉ Ca một chút, vậy mà Thất Tử mém chút đã dùng ánh mắt đâm thủng hắn. Không thể hiểu nổi, tên kia vì sao lại thích người như Hỉ Ca chứ?!
Hai người tán gẫu xong. Lôi Thương gửi tin qua. Lôi Ảnh đọc tin xong, ghé sát Hỉ Ca nói nhỏ.
“Tên Phong Bão này hơi khó chơi. Mềm yếu gì cũng không chịu.”
Hỉ Ca nhướng mày, hướng về phía Phong Bão nói: – “Phong Bão, có hứng thú đàm sinh ý với ta không?”
Lời của Hỉ Ca khiến cho Phong Bão lẫn người của Huyết Sát Giang Hồ đều sửng sốt. Bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra. Bọn họ chỉ biết đường chủ của Kinh Lôi Hội nhận thức Hỉ Ca. Hơn nữa, dường như đã đem sự việc giao cho Hỉ Ca xử lý. Nhất thời, không ai mở miệng nói chuyện, tâm trạng đề phòng không biết phía sau lại là chuyện gì.
“Có ý gì?” – Phong Bão nhìn nhìn, cảm giác Hỉ Ca sẽ không hại hắn, liền mở miệng.
“Ta giúp ngươi giải quyết phiền toái hôm nay. Ngươi gia nhập bang phái của ta. Đồng ý không?”
Hỉ Ca vừa nói xong, cả đám người đều hoa mắt chóng mặt. Đây là cao chiêu gì?
Liệt Thập Dương nhìn thấy ánh mắt bất hảo của Hỉ Ca, thầm nghĩ, nữ nhân này dám tuyên bố giúp tên kia giải quyết phiền toái, nghĩa là không xem Huyết Sát Giang Hồ ra gì. Rốt cuộc, cô ta là ai?
“Ta vì sao phải đáp ứng?” – Phong Bão thật ra đã động tâm, bất quá, hắn căn bản không quen biết Hỉ Ca, không thể tùy tiện mở miệng đáp ứng được. Với lại, là một con buôn, hắn hiểu rõ cần phải nâng giá thành phẩm trước khi đồng ý giao dịch, như vậy, người mua mới nghĩ đồ vật có giá trị, không uổng số tiền họ đã bỏ ra.
“Ngươi có thể không đồng ý. Chẳng sao cả. Bất quá, gia tộc của ngươi có 20 người đúng không? Ta phải nói xin lỗi trước. Con người ta rất nhỏ nhen, bị người ta giết nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù triệt để.”
“Ta chưa từng giết ngươi.” – Phong Bão nhăn mặt, hắn không rõ Hỉ Ca có ý tứ gì?!
“Đúng là không phải ngươi trực tiếp ra tay. Nhưng Dạ Đàm và Dạ Ám, còn có vài người nữa, đã nhận tiền của Lam Sắc, giết ta vài lần. Ta chưa đi tìm ngươi đối chứng, không có nghĩa là ta không biết. Trong trò chơi, làm bằng hữu của nhau vẫn tốt hơn làm kẻ thù, ngươi nói đúng không?!” – Hỉ Ca thật muốn biết tên này sẽ phản ứng ra sao, mềm cứng gì đều không ăn à?! Để xem ngươi còn cứng đầu đến mức nào…
“Ngươi muốn báo thù?”
Hỉ Ca cười lắc đầu: – “Nếu muốn báo thù, tháng trước, lúc các ngươi chạy tới Cực Bắc Băng Nguyên đã không tìm được đường về rồi. Bang hội của ta đang thiếu người, ta muốn nạp thêm thành viên thôi.”
Lời nói của Hỉ Ca khiến nội tâm Phong Bão nảy lên một trận kinh hoàng. Tháng trước, bọn hắn tiếp nhận nhiệm vụ đi ám sát Thanh Lam, phó bang chủ Thương Lan Công Hội ở Cực Bắc Băng Nguyên. Tuy rằng thất bại phải chạy trốn trở về, nhưng đó là chuyện bí mật của tổ chức, không ngờ việc này mà Hỉ Ca cũng biết…
Kỳ thật, Hỉ Ca không đặc biệt điều tra gì bọn họ. Là lần trước, sau khi cô bị giết thì Cuồng Vũ cung cấp cho cô một ít tư liệu mà thôi. Trong đó có bản ghi chép thân phận từng thành viên của gia tộc ám sát này. Về chuyện xảy ra ở Cực Bắc Băng Nguyên, là do Thanh Lam kể lại.
“Ta đồng ý.” – Phong Bão biết, hắn không chiếm nổi tiện nghi của Hỉ Ca. Hiện tại, quyền sinh sát nằm trong tay cô, hắn căn bản không có chọn lựa. Hơn nữa, chỉ là gia nhập bang phái mà thôi, cô không phải muốn mạng của hắn.
“Lão đại, phải làm vậy sao?” – đứng phía sau Phong Bão là một cậu bé, nhỏ giọng hỏi.
“Không còn cách khác. Nếu không, hôm nay, chúng ta phải chết ở chỗ này không sai.” – Phong Bão đang đánh cuộc, đánh cuộc xem nữ nhân này có bao nhiêu lợi hại.
“Nếu đã vậy, chuyện giữa chúng ta liền xóa bỏ.” – Lôi Ảnh là người đầu tiên bộc lộ thái độ. Hơn nữa, Lôi Ảnh nói xong còn liếc mắt nhìn Liệt Thập Dương, ánh mắt có chút kỳ quái.
“Chúng ta đi.” – Liệt Thập Dương trầm mặc chốc lát, sau đó liếc mắt nhìn Phong Bão, xoay người ly khai. Chỉ vì một câu nói của Hỉ Ca, chuyện báo thù cho phó bang chủ liền xóa bỏ, Liệt Thập Dương không rõ Kinh Lôi Hội đây là có ý tứ gì. Bất quá, không quan hệ, cho dù sau này Phong Bão quay ngược lại cắn bọn hắn, chưa chắc đã có người tin tưởng.
Sau khi Liệt Thập Dương bỏ đi, đám huynh đệ đứng sau lưng Phong Bão mới thở dài một hơi. Bọn họ thực không ngờ, ngay cả Kinh Lôi Hội cũng không truy cứu. Dược sư của đội ngũ nhanh chóng cứu sống Cảnh Dĩnh và Dạ Đàm. Tên này vừa đứng lên liền hướng Hỉ Ca đánh tới. Bởi vì trên người hắn chỉ còn sót lại bộ đồ lót và một thanh chủy thủ, có đánh cỡ nào cũng không ăn thua. Nhưng mà, Hỉ Ca không vì vậy mà nương tay. Cô quăng qua một cái băng trùy, hắn lần thứ hai ngã xuống.
“Ngươi có ý gì?” – Phong Bão nổi giận.
“Trở về giáo huấn hắn vấn đề đạo đức nghề nghiệp trong trò chơi. Nếu sau này hắn còn làm ra hành động như vừa rồi, ta không ngại giết hắn xuống 0 cấp đâu.”
Lần thứ hai được cứu sống, Dạ Đàm không dám manh động nữa. Phong Bão kéo người qua một bên, sau khi nghe kể lại sự tình, Phong Bạo trực tiếp đập lên đầu tên kia.
“Về sau, ngươi làm ơn ít tìm phiền toái cho ta…”
“Đã biết, lão đại.” – Dạ Đàm bị đập cho một cái, thành thật cúi đầu nhận lỗi.
“Thật xin lỗi, vừa rồi ta hơi nóng.” – Phong Bão trực tiếp giải thích với Hỉ Ca. Việc này khiến ấn tượng trong lòng Hỉ Ca về hắn tăng cao thêm một chút.