Mục lục
Thịnh Thế Khói Lửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Môn Khách Điếm tìm kiếm thành viên không tính là thuận lợi. Hiện tại, đại bộ phận ngoạn gia đều đã gia nhập bang phái. Những người còn chưa có bang phái, một là loại cao thủ độc hành đại hiệp, hai là người chơi mới với cấp bậc cực thấp. Tuy nói người chơi mới là một cỗ tiềm năng, nhưng đó là sự tình về sau, chứ trước mắt thì không có chỗ mà dùng. Dù sao Hỉ Ca cũng lựa chọn thu vào một ít, không biết một tháng sau, bang hội có thể bồi dưỡng ra được bao nhiêu trung tầng ngoạn gia đây nữa?! Về phần loại cao thủ độc hành đại hiệp, Hỉ Ca không dám vọng tưởng. Bang chủ cô đây còn không phải cao tầng ngoạn gia, làm sao khiến người khác tin phục chứ. Cho nên, trộm vài tên cao thủ bên Sở Tiếu Ca là được rồi.

Chỗ tốt nhất của việc làm bang chủ chính là… không phải trực tiếp nhúng tay vào bất cứ sự tình gì của bang hội. Mọi sự đã có phó bang chủ và trưởng lão gánh vác. Cho nên, Hỉ Ca không chút do dự quẳng hết lo toang, mỗi ngày lên tuyến chính là cùng Thất Tử đi bồi dưỡng tình cảm.

Hiện tại, con Băng Tuyết Long Vương đã tiến vào kỳ tiến hóa thứ 3, tốn hết 6 khối băng hệ bảo thạch trị giá hơn 10 vạn kim tệ của cô đó a. Cũng may, sau khi tiến hóa, bộ dạng con heo cho dù không bảnh chọe nhưng cũng đủ oai phong, dùng làm tọa kỵ cực oách. Đáng tiếc là nó còn chưa biết bay…

Cấp bậc của Thất Tử đã vượt qua Hỉ Ca, thiệt làm cho người ta bất bình mà. Hỉ Ca 88 cấp. Thất Tử 89 cấp. Trên thế giới, tạm thời còn chưa có ai lên đến cấp 90. BXH cấp bậc gần như bị ngoạn gia 89 cấp chiếm hết.

Muốn vượt lên cấp 90, ngoạn gia phải thông qua một cái chức nghiệp khảo nghiệm, thất bại một lần rớt một cấp, đến nay còn chưa có ai thành công qua. Cái khảo nghiệm này cực khó, cần một tổ đội 50 người mới có thể hoàn thành. Có điều, việc tổ đội này là do hệ thống chọn lựa ngẫu nhiên trong số các ngoạn gia 89 cấp. Không cẩn thận lại bị tổ đội với cừu nhân, thế thì làm sao hoàn thành? Đây là lý do vì sao đến giờ cũng không có ai lên tới cấp 90.

Thất Tử tựa hồ đối với việc thăng cấp này không quá hứng thú. Mỗi lần Hỉ Ca bảo hắn đi khảo nghiệm, hắn sẽ tìm đủ mọi cớ từ chối. Về sau, Hỉ Ca lười, không thèm quản nữa.

Hỉ Ca ngồi trên hình dáng khổng lồ của con Băng Tuyết Long Vương, ngã người dựa vào lòng ngực của Thất Tử, thiêu thiêu ngủ. Dạo gần đây, cô dồn sức chế tạo vũ khí, liên tục mấy ngày chưa có ngủ. Bởi vì thời gian qua cô không ghé Thương Lan thành, thiếu chút nữa thì quên bản thân còn có một cái cửa hàng vũ khí thứ hai. Vừa mới biết được cửa hàng kia đã muốn hết hàng bày bán.

Kỳ thật, không phải cô không muốn chạy qua Thương Lan thành. Nhưng mỗi lần, Thất Tử đều không nhịn được mà chạy đi tìm Sở Nhị quyết đấu. Hỉ Ca thật không rõ, hai người này ở nhà gặp nhau mỗi ngày đều đánh tới đánh lui, vào trò chơi lại tiếp tục đánh tới đánh lui, không thấy mệt hay sao a?! Chế tạo vũ khí liên tục mấy ngày không nghỉ, hiện tại, Hỉ Ca mệt đến ngất ngư.

“Đừng ngủ, đợi lát nữa hạ tuyến hẳn ngủ.” – Thất Tử vòng tay ôm eo Hỉ Ca, nói nhỏ vào bên tai.

“Anh họ không cho em đi qua.” – Hỉ Ca thở dài.

Cô thật sự bị Thất Tử làm cho hư thân. Hồi trước, Sở Niệm căn bản không biết mỗi tối A Thất đều chui vào phòng Hỉ Ca. Bọn họ không có làm gì, A Thất chỉ thuần túy muốn ôm Hỉ Ca ngủ mà thôi. Dĩ nhiên, có lúc xúc động bậy bạ thì hắn sẽ động tay động chân, bất quá, tới thời khắc mấu chốt, A Thất đều có thể nhẫn xuống. Bình thường, nửa đêm A Thất sẽ đến, hừng đông liền rời đi. Hỉ Ca trước giờ không có thói quen ngủ chung với ai. Không ngờ, một tháng qua, cô vậy mà thích ứng với chuyện này. Cái ôm của A Thất thoải mái và ấm áp đến kỳ lạ, làm cho cô an tâm.

Có một ngày, không cẩn thận bị Sở Niệm bắt gặp. Hậu quả là buổi tối hôm đó trên dưới Sở gia không ai ngủ được, bởi vì dưới phòng khách có hai người đánh nhau đến thiên hôn địa ám. Từ ngày đó, Sở Niệm chỉ còn thiếu chút nữa là đem ván gỗ đóng kín cửa sổ phòng Hỉ Ca luôn, ngăn ngừa tên nào đó có ý đồ leo trộm vào. Mỗi ngày Sở Niệm sẽ không ngừng chạy ra chạy vô trông chừng. Hỉ Ca thật bất đắc dĩ, lại không thể phản đối. Ai biểu anh ấy là anh họ của cô, hơn nữa còn là sư phụ dạy dỗ cô hơn 10 năm cơ chứ.

Hậu quả là mấy ngày nay, vì không có sự ôm ấp của Thất Tử, buổi tối Hỉ Ca liền mất ngủ. Cho nên, cô phải thượng tuyến ngủ bù. Tốt xấu gì thì trong trò chơi, Sở Niệm không có cách chia uyên rẻ thúy.

“Sở Niệm hôm nay không ở nhà, lát nữa anh qua tìm em.”

A Thất biết rất rõ hành tung của Sở Niệm. Làm cho Hỉ Ca hoài nghi, hắn mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, chẳng lẽ suốt ngày chăm chăm giám thị nhất cử nhất động của Sở Niệm?!

Sau khi hạ tuyến, Hỉ Ca cởi bỏ mũ giáp liền thấy mệt mỏi, ngoạn trò chơi gần 10 tiếng rồi. Hoặc cũng có thể vì mất ngủ mấy đêm, Hỉ Ca còn chưa kịp thấy A Thất đến đã lăn quay ra ngủ. Cho nên, lúc A Thất vào phòng, chỉ nhìn thấy một cô “công chúa ngủ say” mà thôi.

Đứng trước giường nhìn người yêu đang ngủ, A Thất suy nghĩ một lát, sau đó bước tới khóa trái cửa phòng, cởi áo, lên giường, chui vào chăn. Trong lúc ngủ mơ, Hỉ Ca theo bản năng cảm giác được nhiệt độ quen thuộc, nhích người chui thẳng vào vòng ngực ai đó, sau khi tìm được vị trí an ổn, Hỉ Ca nhoẻn miệng cười, giống như mơ thấy một giấc mộng đẹp.

A Thất không giống Hỉ Ca. Thời gian ngủ nghỉ của hắn là cố định. Mặc dù, hiện tại, hắn xem như đang ở ẩn, nhưng thói quen 10 năm không dễ dàng thay đổi được. Huống hồ, chức nghiệp của hắn có điểm đặc thù, thời thời khắc khắc đều phải bảo trì trạng thái tỉnh táo tốt nhất. A Thất vòng tay ôm lấy Hỉ Ca, cúi đầu hôn lên tóc cô. Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên. Hỉ Ca ngủ rất sâu, chính là hai hàng lông mày nhíu lại, tỏ vẻ khó chịu vì bị quấy rầy. Thân người của Hỉ Ca ở trong lòng A Thất xoay tới xoay lui. Hắn hết cách, đành phải đưa tay tắt điện thoại. Ai biết người bên kia không chết tâm, tiếp tục gọi liên tục suốt 20 phút. Cuối cùng, A Thất lạnh lùng bắt máy.

“Hỉ Ca?”

A Thất cảm giác giọng nói này có phần quen quen.

“Ta là bạn trai của Hỉ Ca. Ngươi là ai?” – A Thất phải trải qua bao nhiêu gian nan cực khổ mới có thể quang minh chính đại tuyên bố mình là bạn trai của Hỉ Ca a~ Bên kia đầu dây có tiếng hít sâu, một lúc sau, người kia mở miệng.

“Ta cùng Sở tiểu thư có hẹn ước. Nhờ ngươi nói lại với cô, đừng để ta chờ lâu.” – nói xong liền cúp máy, chỉ còn tiếng tút tút truyền lại.

… có hẹn với Hỉ Ca sao?! A Thất sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay. Hắn thay Hỉ Ca bắt điện thoại, chuyện này không khiến cô nổi giận. Bất quá, nội dung của cuộc điện thoại, nếu hắn không báo cáo lại, bị Hỉ Ca phát hiện ra, tương đương với án tử hình cực kỳ khủng bố a~

Rối rắm nửa ngày, A Thất rốt cuộc quyết định đợi Hỉ Ca tỉnh lại rồi nói. Hỉ Ca ngủ một lần liền ngủ suốt 4 tiếng, từ giữa trưa ngủ thẳng đến buổi chiều. Lúc tỉnh lại, cô liền nhìn thấy trên giường nhiều thêm một người. A Thất đang cầm bức thư họa của cô xem mê mẩn.

“Đẹp không?” – Hỉ Ca không có ý muốn ngồi lên, tiếp tục ôm lấy A Thất.

“Rất đẹp.” – A Thất trước giờ còn chưa nhìn thấy thư họa bao giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK