Sau khi dùng thêm hai lần sinh mệnh huyết tế để cản trở quần công của boss, Long Môn đại thắng. Mọi người đều vui vẻ, trừ Hỉ Ca. Cuối cùng, Lôi Thương ở bên cạnh đế vào một câu, ai bảo ngươi là nữ vương làm chi, xả thân quên mình là chuyện đương nhiên. Hỉ Ca giận! Hắn không bị rớt cấp nên nói thật thoải mái. Hắn thử rớt liền một lúc 30 cấp xem, đảm bảo hắn sẽ chạy vào góc tường ngồi trồng nấm.
Ngày hôm sau, Khổ Độ giải tán. Bang phái truyền kỳ của Thịnh Thế cứ như vậy biến mất trong tầm mắt mọi người. Nghe Cuồng Vũ kể lại toàn bộ sự tình, Hỉ Ca nhịn không được muốn cười. Thật không ngờ là Lam Sắc. Nữ nhân này đủ thủ đoạn. Có thể khiến Chư Cát Hầu cúi đầu quy thuận. Mà sau đó, đại bộ phận thành viên Khổ Độ sau khi lui bang đều đầu quân vào Vực Sâu.
Nhưng mà, Hỉ Ca vẫn không xem trọng bọn họ.
Chư Cát Hầu sở dĩ có thể đứng bên cạnh Minh Độ Thiên, là bởi vì hắn thích hợp với vai trò quân sư quạt mo. Hắn vĩnh viễn không thể trở thành Minh Độ Thiên. Cho nên mới nói, thói quen là một thứ rất đáng sợ. Chư Cát Hầu đã có thói quen nghe lệnh từ người khác. Một khi hắn đứng trên vị trí cao nhất, lúc đó sẽ hiểu ra rằng, người hạ mệnh lệnh mới là người chịu áp lực nhiều nhất. Hắn sẽ kiên trì được bao lâu?
Trò chơi vẫn tiếp tục. Long Môn bận rộn với chuyện kiến quốc, xây quốc khố, dựng quốc phòng. Hiện giờ, hễ thấy ai đeo bang huy của Long Môn thì mọi người đều tỏ vẻ hâm mộ không thôi. Với vai trò là bang chủ của Long Môn, Hỉ Ca xem như đã thành công rồi.
Sau khi bỏ phiếu rút thăm, mọi người quyết định xây dựng quốc gia mới trên Di thất đại lục. Hỉ Ca vẫn nghĩ chỉ có đám người Long Môn mới điên điên khùng khùng với cô, không ngờ ngay cả biểu ca và Lôi Thần cũng hùa theo. Từ một mảnh đất hoang vu dựng lên tân đế quốc, thật không biết mọi người đây là tự tin hay là đang tín nhiệm cô?! Hỉ Ca thầm nghĩ, khối đại lục này, bởi vì đế đô biến mất mà trở nên điêu tàn, như vậy, lần này, hãy để nó vì sự trở về của cô mà khôi phục lại sự cường thịnh. Hãy để mọi thứ bắt đầu từ nơi này đi.
Đêm hôm đó, mấy vạn người tụ tập ở quãng trường trung tâm trên Di thất đại lục. Những tàn tích của đế đô, sau một vòng hào quang liền thay đổi thành 15 tòa thành hùng vĩ. Đêm đó, các loại pháp thuật hoa lệ nở tung trên tường thành mãi không ngừng. Đêm đó, Hỉ Ca đứng nơi cao nhất của tường thành, nhìn mọi người nhảy nhót vui đùa bên dưới, mĩm cười hài lòng.
“Bà xã ~~” – A Thất từ đằng sau đi tới, vòng tay ôm lấy Hỉ Ca. Gió đêm thổi nhẹ nhè, hương thơm lan tỏa. Hỉ Ca thỏa mãn thở ra.
“Vâng?”
“Em đầu tiên phải phong cho anh chức Hoàng Phu* đi.” – Thất Tử nghiêm túc nói. Việc này cực kỳ trọng yếu. Hắn nghiên cứu rất lâu mới phát hiện ra cái chức này. (*Hoàng Phu hình như là “chồng bé” (phi tần) của nữ vương thì phải. Bởi vì đọc truyện cổ đại nữ quyền thì mình biết chức vị tương đương với hoàng hậu là Phượng Quân cơ)
“ừm… để em suy nghĩ đã…” – Hỉ Ca cười khoái trá khi thấy Thất Tử xụ mặt. Được rồi, cô thừa nhận cô là cố ý. Thường xuyên bị hắn áp, ngẫu nhiên có cơ hội trở mình, cảm giác thật tốt.
“Hỉ Ca, mau xuống dưới đây. Tiệc mừng sắp bắt đầu rồi. Hai người tính đứng ở trên đó hứng gió đông bắc hả?!?” – Cuồng Vũ quát lớn.
“Hỉ Ca, ngươi lại phóng sinh mệnh huyết tế một lần nữa đi. Chiêu thức kia thật là đẹp mắt.” – Lôi Thương không sợ chết nói. Hỉ Ca cười dịu dàng, lôi từ trong balo ra cây búa kim cương cô mua lúc trước, hung hăng nện lên đầu hắn.
Đêm đó, mọi người uống rượu, ca hát, nướng thịt, đốt lửa cho đến hừng đông. Mà đồng chí Lôi Thương thì nằm bất tỉnh trong một góc âm u suốt đêm với cục u trên đầu. Kinh nghiệm đau thương của hắn chính là minh chứng cho câu nói: nữ vương bệ hạ là người không dễ chọc.
Một năm sau.
Thịnh Thế nâng cấp hệ thống. Kỉ nguyên mới mở ra. Thời điểm này, nhân vật chính được mọi người nhắc tới nhiều nhất là Minh Độ Thiên.
Có những người, vĩnh viễn không biết đến thất bại. Cho dù có thất bại, cũng sẽ nghĩ cách đứng lên. Minh Độ Thiên chính là người như vậy. Từ lúc anh ta bị phản bội, hoàn toàn trắng tay, bị người đuổi giết, trong vòng một năm sau đó, anh ta dẫn theo một bộ phận người chơi mới đi khiêu chiến một cái quốc gia. Anh ta thắng. Sau đó mọi chuyện liền thuận lợi.
Khi Hỉ Ca theo dõi trường quốc chiến kia, cô đã nghĩ có khi nào đột nhiên xuất hiện một tên thích khách, sau đó đem Minh Độ Thiên giây sát hay không? Đáng tiếc, chuyện đó đã không xảy ra. Ông xã của cô lúc đó đang bận đóng vai người chồng hiền tuệ, không có thời gian lên trò chơi.
Hỉ Ca mang theo cái bụng bự thật bự nằm ở trên giường, vừa ăn ô mai vừa xem video. A Thất nằm kế bên, thấy bà xã chăm chăm nhìn cái người trong video, nội tâm hắn bất mãn muốn gào thét. Nhưng mà, trời đất bao la, vợ là lớn nhất. Hắn nhịn!!
Vốn Hỉ Ca không muốn mang thai sớm. Nhưng A Thất lại rất hào hứng với chuyện sinh em bé. Thật ra, Hỉ Ca hoài nghi, tên nam nhân này hào hứng với “quá trình” chế tạo em bé mới đúng. Tóm lại, âm kém dương sai, bụng cứ thế mà to lên. Hiện giờ mới đến tháng thứ năm mà thôi, bụng của cô lại to như kinh khí cầu. Bản thân Hỉ Ca không cảm thấy gì. Vấn đề là, người nào đó còn khẩn trương hơn cả cô.
“Bà xã…”
Hỉ Ca há mồm, một viên ô mai hồng hồng liền được đưa lên miệng. Thật ngọt ~ Thỏa mãn rồi, cô mới liếc mắt, hỏi: – “Chuyện gì vậy?”
“Em trai muốn tới thăm chúng ta.”
Quả nhiên sau khi nghe thấy những lời này, lực chú ý của Hỉ Ca dời từ máy tính sang người nằm bên cạnh. A Thất đắc ý liếc mắt nhìn người trên màn hình, xí, ngươi đẹp trai thì đã sao, còn không phải ế vợ.
Thấy biểu tình trên mặt ông chồng nhà mình, Hỉ Ca vừa tức giận vừa buồn cười. Cô sao lại không biết ông xã của cô lại có những suy nghĩ ngây thơ như vậy a. Giống như mỗi buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên hắn làm chính là ôm cái bụng bầu của cô ca hát véo von. Haiz… nếu hắn ca hát dễ nghe còn đỡ, đằng này… Quái không được Cát Tường từng nói, âm thanh của A Thất có thể giết người. Cô thực lo lắng, đứa nhỏ trong bụng cô có khi nào bị âm thanh của cha nó dọa sợ tới mức không muốn chui ra hay không?
“Chỉ một mình?” – Hỉ Ca đột nhiên mang thai, cả hai vợ chồng son đều không có kinh nghiệm gì, cho nên cô phải gọi điện về cầu cứu mẹ. Vừa nói ra một cái liền dọa cho hai vợ chồng già bên kia mém chút đứng tim. Nếu không phải sợ ông nội sinh khí, nói không chừng Sở gia đã lập tức di dân lên đảo này luôn rồi. Lần này Sở Tiếu Ca tới thăm, vậy là ông nội đã đồng ý?
“Tiểu Cửu cũng đến.”
Hỉ Ca gật đầu. Hiện tại, Tiểu Cửu và Sở Tiếu Ca đang ở trong tình cảnh chịu nắng chịu gió. Mặc dù Tiểu Cửu đã ly khai tổ chức, nhưng ông nội vẫn có khúc mắc với tiểu sử của cô. Hơn nữa, Tiểu Cửu lớn hơn Sở Tiếu Ca vài tuổi. Đầu óc của ông nội vẫn dừng lại ở hình ảnh “tình chị-em” liền không chấp nhận nổi. Có điều, cả nhà đã để mặc cho hai người họ ở chung một chỗ, điều đó chứng tỏ khoảng cách họ được thừa nhận là rất gần.
Mặc kệ làm sao, miễn mọi người hạnh phúc liền tốt rồi.
Phi cơ hạ cánh. Hỉ Ca đứng ở dưới đất chờ Sở Tiếu Ca bước ra. Kết quả, người đầu tiên cô nhìn thấy là ông nội. Ông nội cứ đứng đó, trên mặt không mang biểu tình gì, chỉ nhìn chăm chăm Hỉ Ca một lúc, sau đó ánh mắt dần dần dịu đi, đưa tay ngoắc ngoắc. Hỉ Ca nghe lời, đi tới đứng trước mặt ông. Sở ông nội đưa tay vỗ lên đầu cô.
“Cháu đó… dám gạt ông đi kết hôn còn chưa nói, bây giờ lại có bầu sắp sinh đứa nhỏ luôn. Không biết còn muốn làm thêm chuyện tày trời gì nữa?”
“Ông nội ~” – Hỉ Ca nhào tới, choàng tay ôm cổ ông nội.
“Tử lão đầu (ông già chết tiệt), không cho phép ôm vợ của ta!!!” – A Thất đứng trong một góc âm u, vừa cắn khăn tay vừa hung tợn trừng mắt nhìn cái người đang ôm vợ của hắn. Không đúng, hiện giờ hắn phải kêu tử lão đầu kia hai tiếng “ông nội” luôn rồi. AAAAAAA!!!!
“Anh rể a~ phải học cách nhẫn nhịn.” – Sở Tiếu Ca không biết đi ra từ lúc nào, đứng bên người A Thất vỗ vai.
“Hả?”
“Ông nội chuẩn bị ở lại đây lâu dài.”
“… nói giỡn??”
“Không hề. Ông nội mang cả bà nội tới đây luôn rồi.” – Sở Tiếu Ca đồng tình nhìn A Thất. Phải nói là cậu làm người thuyết khách (đứng giữa hòa giải) rất thành công a~
Nửa năm trước, A Thất đi tìm Sở Niệm, đưa ra một đống ưu đãi, cuối cùng khiến Sở Niệm đồng ý chạy một chuyến về nhà đàm phán với Sở ông nội. Hiển nhiên, đàm phán thành công. Nhưng vì sao hiện tại hắn cảm thấy bản thân thua lỗ a? cảm giác giống như hắn đã tự đào lỗ chôn chính mình là sao? Không được, ngày mai liền bàn với bà xã lập tức chuyển nhà. Hắn mới không muốn ở chung một chỗ với lão già kia.
Vài năm sau.
Thất cô nương với bộ dáng tròn tròn nho nhỏ, trắng trắng mềm mềm như viên trôi nước, đang ôm một cuốn sách to bè, nằm trên ngực ông cố lật dở loạn xạ. Đột nhiên cô bé nhìn thấy một tấm ảnh rất kỳ quái. Đưa bàn tay nhỏ xíu giựt râu ông cố, đem người đang mớ ngủ kéo tỉnh, vẻ mặt vô tội, hai mắt chớp chớp.
“Ông cố, đây là con rồng ạ?” – âm thanh non nớt ngọt lịm khiến cho Sở ông nội không cách gì nổi giận được.
Trong ảnh chụp, một nam nhân đang ôm một nữ nhân ngồi trên đầu một con rồng bay lơ lửng giữa tầng mây, mà bên dưới là đại lục phồn thịnh nhất của Thịnh Thế. Trên đại lục ấy có một quốc gia. Quốc gia ấy có một nữ vương. Nữ vương kia tên gọi Hỉ Ca.