Mục lục
Thịnh Thế Khói Lửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hắn cứ mơ đi!!!!” – A Thất một chút cũng không lo lắng. Bởi vì Sở Niệm không tài nào đặt chân lên hòn đảo này. Uy hiếp hắn sao? Hữu dụng à?

Chính vì nguyên nhân này mà hiện tại Sở Niệm đang ở nhà phát hỏa. Ngay cả Sở Tiếu Ca cũng bị bén lửa đốt mông, không cách nào hơn phải gọi điện cho chị hai. Kỳ thật, Sở Tiếu Ca rất muốn nói, anh họ hãy tự đi tìm anh rể mà lý luận ấy. Cơ mà, cậu không có cái lá gan đó. Vì sao mọi bi kịch đều rơi xuống đầu cậu a???

Rời khỏi trò chơi hơn 10 ngày, Hỉ Ca rốt cuộc mới nhớ tới chuyện chạy vào xem tình hình bang hội. Ngày xưa, cô luôn cảm thấy trò chơi chính là một phần cuộc sống của cô. Hiện tại, lực hấp dẫn của trò chơi đã tuột xuống.

Trước kia, cô chính là không biết bản thân nên làm cái gì, chỉ có thể ngốc trong trò chơi để giết thời gian. Hiện tại, cô vẫn như thế, không biết bản thân nên làm cái gì, nhưng ít nhất bên cạnh cô có một người cùng nhau ngốc.

Cuộc sống mỗi ngày của hai vợ chồng trôi qua rất đỗi bình thường. Cùng nhau nấu cơm. Cùng nhau dọn dẹp phòng ốc. Cùng nhau xem phim. Ngẫu nhiên có thể nắm tay cùng nhau đi dạo bờ biển. Chỉ vậy thôi mà Hỉ Ca thấy thực thỏa mãn.

Hỉ Ca vẫn nghĩ, A Thất ngoạn trò chơi là vì hứng thú. Kết quả, sau khi nói chuyện với bọn Cát Tường, cô mới phát hiện ra sự thật đáng hổ thẹn của hắn… nghĩ tới chuyện này, cô vẫn không kìm được phải đỏ mặt.

“Tên kia theo chân ngươi mới ngoạn trò chơi. Chủ yếu vì muốn ngắm ngươi nhiều hơn chút. Quả thực không thể hiểu nổi.” – Đây là lời Tư Văn.

“A Thất nhà chúng ta là một nam nhân thuần khiết. Ngươi nhất định phải phụ trách với hắn. Bằng không về sau sẽ không ai chịu cưới hắn.” – Đây là lời của Cát Tường.

“Ta nói, lão đại thật khoa trương. Muốn tiếp cận ngươi mà thôi, còn bắt chúng ta phải đi vào trò chơi để giúp hắn che dấu mưu đồ. Có lầm hay không a~ Người vô sỉ như hắn rốt cuộc làm thế nào đeo đuổi được ngươi thế?” – Đây là Mặc Phi nói.

Mặc dù nghe mấy lời này sẽ khiến Hỉ Ca cảm thấy xấu hổ đến quẫn bách, nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên một cỗ ngọt ngào không thể tả, miên man mãi trong lòng không cách gì tiêu tan.

Vào trò chơi.

Hỉ Ca phát hiện, hình như cô từ trên trời mới rớt xuống.

“Có thể nói lại lần nữa không?” – Hỉ Ca lăng lăng nhìn Cuồng Vũ. Không lẽ cô mới đi có mấy ngày mà thế giới đã đảo lộn rồi?

“Ba ngày sau, trên Di thất đại lục sẽ xuất hiện Boss Hoàng Kim, bạo ra kiến quốc lệnh.”

“Ngươi đang nói giỡn hả?” – Hỉ Ca không dám tin. Mới có 10 ngày mà thôi, như thế nào kiến quốc lệnh đã muốn xuất hiện rồi?

Từ lúc bắt đầu, do sự hạn chế về cấp bậc nên open beta phát triển chậm hơn so với closed beta (chỗ này không hiểu rõ lắm T__T). Chính vì vậy Hỉ Ca mới nghĩ kiến quốc lệnh không thể xuất hiện trong khoản thời gian này. Lại nói, sở dĩ thời closed beta kiến quốc trễ hơn là do vấn đề nhân số, người quá ít, không đủ sức đánh. Còn bây giờ, thực hiển nhiên, nhân số không phải là vấn đề nữa.

Có thể nói, phần phấn khích nhất của trò chơi chính là thời kỳ sau khi kiến quốc thành công. Mặc dù đến nay còn chưa có người biết được mức độ “phấn khích” kia là thế nào. Nói làm sao thì hiện tại, cả Thịnh Thế, mọi người đều chờ mong ngày đó đến.

“Ta không rảnh để nói giỡn nha. Hiện tại, tất cả các đại công hội đều đang thương lượng đối sách. Ta nghe nói, Khổ Độ đã liên minh với 8 công hội hạng hai, và trong bát (8) đại công hội thì đã ký giao kèo với 4 người.” – Cuồng Vũ luôn phá lệ quan tâm tình hình của Khổ Độ nhiều hơn các bang phái khác, bởi vì dù sao bọn họ cũng nằm trên một đại lục, có thể tính là đối thủ đối đầu trực tiếp.

Có 8 đại công hội, anh ta cuỗm mất bốn. Xem ra, lần này Minh Độ Thiên đã quyết tâm giành lấy kiến quốc lệnh. Hỉ Ca nhíu mày. Cô có bản đồ hoành chỉnh trong tay. Nhưng vật này không đủ sức uy hiếp Minh Độ Thiên. Bởi vì bản đồ có xác suất cố định bạo rớt từ đại boss, nhưng kiến quốc lệnh thì không. Thời gian kiến quốc lệnh xoát tân là 2 tháng, hơn nữa xác suất drop là cực thấp. Mà 2 tháng thời gian đã đủ để một quốc gia vươn lên dẫn đầu trong nhiều mặt. Vì vậy, nếu để Minh Độ Thiên lấy được kiến quốc lệnh trước, cái giá phải trả là rất lớn.

“Để ta đoán thử, 3 công hội không bị anh ta lôi kéo là Thương Lan, Kinh Lôi và chúng ta?”

Cuồng Vũ nhún vai: – “Còn phải nói.”

Thương Lan khẳng định sẽ không giúp Minh Độ Thiên. Cuồng Vũ sớm biết quan hệ giữa Hỉ Ca và Sở Nhị. Về phần Kinh Lôi, đến giờ vẫn không đoán ra suy nghĩ của Lôi Thần là như thế nào. Cuồng Vũ không quen biết Lôi Thần, muốn đối thoại, chỉ sợ phải kêu Hỉ Ca đi qua đó, mà thời gian chỉ còn lại 3 ngày.

Chính vì vậy, Hỉ Ca giống như hòa thân công chúa, bị người ta đóng gói trang trí vác sang Tây Vực. Ở tổng đàn của Kinh Lôi Hội, ngoài Lôi Thần còn có Lôi Thương.

Hỉ Ca và Lôi Thần chỉ gặp mặt vài lần, không tính là quen. Mà Lôi Thương thì có thể tính là chiến hữu luyện cấp của cô. Đây là do bản tính nhiều chuyện của Lôi Thương mà ra. Mỗi lần hắn đi xoát quái luyện cấp, cứ thấy nhàm chán là hắn sẽ gọi điện cho Hỉ Ca, sau đó bắt đầu tám quên trời quên đất. Hỉ Ca đến bây giờ còn không biết, đàn ông cũng có người nói nhiều đến như vậy!!!!!!!!!! Mỗi lần nghe các nữ ngoạn gia đàm luận về Lôi Thương, nói cái gì, hắn là người đẹp trai phong độ lại trầm mặc ít nói. Hỉ Ca chỉ muốn ngửa mặt lên trời khóc rống. Trời biết (và Hỉ Ca biết), thời điểm hắn mở miệng nói chuyện có bao nhiêu khủng bố.

“Hỉ Ca a~ Ta nói, ngươi trốn đâu mất biệt. Nếu hôm nay ngươi còn không đến, ca ca của ta sẽ chạy qua tìm ngươi đó.” – Lôi Thương đứng trước cổng tổng đàn bang phái, vừa thấy Hỉ Ca liền chạy ra đón.

Ai cũng là người thông minh, có chuyện cần nói, có chuyện không cần. Nếu người ta đã cấp mặt mũi cho cô, Hỉ Ca đương nhiên không thể giả lơ. Giải thích là phải có.

“Thật có lỗi. Hai vợ chồng ta chuyển nhà, bận rộn quá nên không lên trò chơi.”

“Ngươi có chồng???” – hai huynh đệ đồng thời trợn mắt há mồm.

“… ủa, ta chưa thông báo cho hai người sao? Mới đây không lâu, ta cùng Thất Tử kết hôn ở ngoài đời.”

“Không có. Chuyện quan trọng như vậy mà ngươi không thèm báo với ta một tiếng.” – Lôi Thương bi phẫn. – “Phải rồi, bang chủ của Thương Lan không phải cũng yêu ngươi đó chứ?”

Tin bát quái của A Li vậy mà có người tin. Quan trọng là trận quyết đấu kia đến giờ vẫn không một ai biết kết quả ra làm sao. Lôi Thần mặc dù rất hiếu kỳ nhưng hắn không dám hỏi thẳng. Dù sao quan hệ giữa hắn và Hỉ Ca không thân thiết bằng Lôi Thương và Hỉ Ca, để Lôi Thương mở miệng vẫn tốt hơn.

“Ồ, nhị ca chỉ giận lẫy một chút vì ta kết hôn mà không thông báo với anh ấy thôi.” – Hỉ Ca rùn mình. Đâu chỉ giận lẫy, hiện tại, Hỉ Ca căn bản không dám mở tivi ra coi, bởi vì khuôn mặt của anh họ luôn luôn xuất hiện trên màn hình. Lại nói, anh họ nếu muốn đổi nghề, có thể chuyển qua làm diễn viên nha. Với vẻ ngoài và khí chất độc đáo như anh ấy, đảm bảo khối người chết mê chết mệt.

“Ngươi gọi hắn nhị ca?”

“Đúng vậy. Anh ấy là anh họ ngoài đời của ta. Có điều, anh ấy và ông xã của ta có chút thù vặt từ ngày xưa.”

Uhm, mặc dù “thù vặt” kia hiện giờ đã bay lên thành thâm thù đại hận muốn lấy mạng đối phương. Nhưng Hỉ Ca không dám nói sự thật, sợ dọa hai người này.

Lôi Thần gật đầu, vừa lòng, xem ra hắn lựa chọn vố này không sai. Lôi Thần sở dĩ đợi Hỉ Ca tới bái phỏng, không phải vì sĩ diện, mà đây là một loại ước định. Theo quy củ, ai giữ vị trí chủ đạo mới là người đi gặp bang phái khác. Lôi Thần tự biết thực lực bản thân không tồi, nhưng loại chuyện kiến quốc này không đến phần của hắn chủ đạo. Kỳ thật, Minh Độ Thiên đã đến tìm hắn, bất quá hắn cự tuyệt. Minh Độ Thiên là “nhân hổ” (đầu người thân hổ). Lôi Thần không muốn bị ăn đến xương cốt cũng không còn. Cho nên lựa chọn của hắn chỉ còn lại Long Môn với Thứ là bệ đỡ đằng sau. Hắn chính là đánh cuộc. Đánh cuộc mối quan hệ giữa Hỉ Ca và bang chủ của Thương Lan. May mắn, hắn thắng. Như vậy, cuộc chiến tranh giành kiến quốc lệnh lần này hẳn sẽ cực kỳ thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK