Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, "anh hỏi đi."
Thưởng thức vị rượu giữa môi miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng đã ngầm có ý định, phải tìm mọi cách khiến cô từ chối trả lời, như vậy anh sẽ có cơ hội yêu cầu cô làm bất cứ cái gì lần nữa.
"Tôi hôm đó, rõ ràng em có thể chạy thoát, thế nhưng tại sao lại cứu tôi, là vì em thích tôi sao?"
"anh đã hỏi câu này rồi."
"không giống nhau, hơn nữa, em cũng chưa từng nói, không thể hỏi một câu nhiều lần."
Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn anh một cái, nhìn thấu được ý nghĩ của anh, cô dương môi cười, "Chỉ vì tôi là người hiền lành, gặp một con chó con mèo bị thương trên đường đều tôi nhặt về, huống chi, anh là con người, nếu tôi thấy chết mà không cứu thì thật không đúng đạo lý."
Hừ, lại đào bẫy cô sao, lần này, cô sẽ không dễ dàng gì mắc mưu anh đâu.
"Bây giờ, anh nên trả lời câu hỏi của tôi rồi."
Hoàng Phủ Diệu Dương không tức giận, chậm rãi trả lời: "Là từ... một con thuyền."
"Thuyền gì?" cô lập tức truy hỏi.
cô chắc chắn người này biết mọi thông tin, chỉ cần khiến anh chịu nói ra tất cả, việc phá án của cô nhất định sẽ trở nên thuận lợi.
Hoàng Phủ Diệu Dương dựng thẳng ngón tay, ý bảo đã đến lượt của anh, "Đưa tôi vào bệnh viện xong, em có thể lập tức rời đi, tại sao lại phải chờ đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc em mới chịu đi?"
anh chàng này tự kỷ sao?
Phải nghe cô nói cô không nỡ để anh chết, thích anh, vậy mới đúng ý anh sao?
Lãnh Tiểu Dã cầm món tráng miệng trên bàn, bỏ một miếng sôcôla vào miệng, "đã làm người tốt rồi thìphải làm tới cùng, nếu tôi đã cứu anh, đương nhiên tôi cũng sẽ hy vọng công sức mình bỏ ra khônguổng phí."
nói xong, cô nhìn anh dương dương tự đắc, ý nói anh phải trả lời câu hỏi của cô rồi.
Thấy cô đặc biệt để ý chuyện này, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nói một nửa, "Là một... Thuyền cược."
cô càng muốn biết, anh càng không chịu nói, chỉ nói ra từng chút một, như vậy cô sẽ tiếp tục kéo dài trò chơi này.
Thuyền cược?
nói vậy, thông tin của Dạ Phong Dương vào Kiều hoàn toàn ăn khớp với nhau.