Tiếng chuông cửa vang lên.
Lãnh Tiểu Dã kéo của phòng ra, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đứng ở ngoài cửa, lập tức trợn mắt lên.
Trên eo căng thẳng, người đột nhiên bị anh kéo qua đi.
"Tiểu Dã, em thua rồi!”
Hắn nói nhỏ một tiếng, sau đó liền không khách khí hôn tới tấp.
Cô muốn phản kháng, nhưng phát hiện mình vốn cũng không có khí lực, phảng phất xương cốt toàn thân đều bị như bị ai rút sạch sẽ thế.
Cô muốn nói chuyện, môi lưỡi của anh cũng đã đẩy đưa cô, chỉ là nói không ra lời.
Người đàn ông ôm chặt cô, thân thể phảng phất như gặp lửa, bỏng đến đáng sợ, cô nghe được tiếng tim đập của mình, như là tiếng trống đánh cuồng cuồng.
Rắc!
Đó là âm thanh quần áo bị xé nát, cô tinh tường cảm giác được thân thể của người đàn ông, thô sáp chống đỡ cô.
“Tiểu Dã!"
Trầm Ninh dùng sức mà lắc lắc vai Lãnh Tiểu Dã.
Lãnh Tiều Dã mở choàng mắt, một phát bắt được tay Trầm Ninh đang dựa trên bả vai cô, dùng sức nhéo một cái, liền chặn cô ngã trên giường.
Một quyền vung lại đây, thấy rõ là Trầm Ninh, cô vội vàng dừng nắm đấm, xuống từ trên người Trầm Ninh.
“Tiểu Ninh?”
“Tim đập nhanh hơn, hô hấp nặng nhọc, a-đrê-na-lin phân bố được không ít nha!” Trầm Ninh ngồi thẳng người, xử lý quần áo bị cô kéo loạn, "Là gặp ác mộng hay là xuân mộng?”
"Cậu đi luôn đi” Lãnh Tiểu Dã nhìn cổ tay của cô, ”Không làm cậu đau chứ?”
Trầm Ninh lắc lắc tay phải của chính mình, “Cũng còn tốt, bản thân thường thường tập thể hình, bắp thịt xương cốt vẫn tính là cường tráng, nếu không, thanh danh trong tương lai đã bị hỏng ở trong tay cậu rồi.”
“Đáng đời, ai cho cậu xông vào phòng mình!”
"Gõ cửa nửa ngày cậu cũng không trả lời, mình còn tưởng rằng cậu ngủ thẳng nửa đêm đột tử cơ chứ?” Trầm Ninh nâng bề ngoài cổ tay nhìn, “Tôi nói Công Chúa điện hạ, hiện tại đã là tám giờ, rốt cuộc ngài có đưa tiễn tôi không nha?”
“Cho mình 15 phút.” Lãnh Tiểu Dã đã nắm giấy chứng nhận của mình ném tới. Cậu đi xuống dưới lầu, đón xe một chút, vào lúc này công tụ taxi hẳn là đưa xe tới, mình tập tức đến ngay.
“Nhanh lên một chút a, ngày thứ nhất báo danh, nhưng mình không muốn đến muộn.” Trầm Ninh xoay người đi ra khỏi cửa phòng.
Lãnh Tiều Dã ngay tập tức nhảy xuống giường, cấp tốc thay áo ngủ trên người, lại vọt vào phòng rửa tay, đánh răng rửa mặt...
Sau mười phút, cô đã mặc đồ chỉnh tề, vác hai vai bao đi xuống dưới lầu đã thấy chiếc xe bạc bên hông.
Trầm Ninh dương cằm về phía chiếc xe con hơi cũ kia, “Đây không giống phong cách của cậu nha?”
"Làm người phải khiêm tốn sao?” Lãnh Tiểu Dã cười bỏ hai vai bao vào chỗ ngồi phía sau, để máy tính bảng vào vị trí phía trước kính chống gia pha lê, người thì ngồi vào chỗ tài xế ngồi, kéo dây an toàn, nhìn Trầm Ninh ngồi xong thắt chặt đây an toàn, lúc này cô mới khởi động xe.
Toạ độ biểu hiện, xe Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn ở gần học viện y học.
"Làm sao bây giờ nha?” Trầm Ninh dò xét mặt lại đây, nhìn màn hình máy vi tính, “Bá tước tiên sinh nhà các cậu có thể thức dậy đủ sớm.
“Viện y học vốn là có hai cái cửa, chỉ bây giờ phía sau cửa sắt đã khóa tại rồi, hiện tại chỉ có một cửa lớn ra vào.