"Tiểu Dã... Tiểu Dã... Trả lời anh, trả lời anh... Đừng sợ, mau tới nghe điện thoại..."
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn đang không ngừng gọi tên cô.
Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển, chán chường ngồi trên sàn nhà, đưa điện thoại di động đến bên tai.
"Đừng lo lắng, em không sao."
Nghe được giọng nói của cô, trái tim như bị treo trên cổ Hoàng Phủ Diệu Dương, lúc này mới có thể quay về vị trí cũ.
"Có bị thương không?"
"không có."
"nói thật."
"thật không có."
"thật sự không có?"
Lãnh Tiểu Dã dựa lưng vào vách tường, nhìn lọn tóc của mình trên mặt đất.
"Chỉ là mất đi một lọn tóc nhỏ, còn có một miếng vải mới em mới mua, công sức buổi chiều toàn bộ mất trắng... Nhưng cũng không tính là quá xấu, bản thiết kế của em không bị hư, bằng không, em phải vẽ một bản mới..."
cô nghỉ ngơi một chút, âm thanh lại có vẻ rất là thoải mái.
Lãnh Tiểu Dã đương nhiên hiểu rõ, lúc này đối với cô mà nói, đây đã là kết quả tốt nhất, cố ý nói những lời này, chính là muốn làm cho Hoàng Phủ Diệu Dương thả lỏng một chút mà thôi.
cô ở đây gặp nguy hiểm, anh ở bên kia không làm gì được, Lãnh Tiểu Dã có thể tưởng tượng ra, tâm trạng của anh như ngồi trên đống lửa.
Bên ngoài vang lên những bước chân khẩn cấp, cảnh sát chạy lên lầu xem xét.
Rút súng hướng vào cánh cửa khép hờ, bên trong phòng làm việc bừa bộn chỉ thấy một cô gái Châu Á đang ngồi ở trên mặt đất, tựa vào bức tường nói điện thoại, giọng nói dường như rất nhẹ nhàng.
Nếu như không phải quần áo trên người cô bị đao cắt lung tung, nếu như lúc này phòng làm việc không phải bừa bộn...
Hai vị cảnh sát, Quan tiên sinh gần như muốn hoài nghi, là có phải có người báo án giả cho cảnh sát hay không.
Lãnh Tiểu Dã vịn tường đứng dậy, "Cảnh sát, tới đây xem xét. Em muốn cùng bọn họ nói chuyện một chút, chút nữa gọi lại cho anh."
Đầu bên kia điện thoại.
Bá tước tiên sinh bước tới nhìn vào lão quản gia của anh, lão quản gia nhìn về phía anh khẽ gật đầu, ý bảo bên kia nước Mỹ đã có sự sắp xếp, anh lập tức trả lời điện thoại, "anh đã sắp xếp người qua đó, bọn họ sẽ đến ngay lập tức, chút nữa anh sẽ gọi lại cho em."
" Được."
Lãnh Tiểu Dã cúp điện thoại, sau đó liền hướng đến hai vị cảnh sát kể lại đơn giản về tình hình xảy ra lúc đó.
"Đối phương cũng giống như tôi, đều là người Châu Á, tuổi tác so với tôi lớn hơn một chút, khoảng hai ba tuổi... Cao tương đương tôi, mặc comple màu đen, giầy cao gót màu đen, tóc thẳng dài ngang vai..."
cô đưa tay chỉ vào con dao rơi trong góc, "Đó là vũ khí của cô ta, trên đó chắc có dấu vân tay của cô ta, ah... đúng rồi..."
Lãnh Tiểu Dã lại nhìn bốn phía một vòng, nhặt từ dưới đất lên mấy cọng tóc dài màu đen.
"Đây là tóc của cô ta, trước khi tôi và cô ta đánh nhau tôi lấy được từ trên đầu cô ta, chắc là có thể lấy được DNA... Thủ pháp của cô rất chuyên nghiệp, không có che mặt, bởi vậy có thể suy đoán, hẳn là muốn dồn tôi vào chỗ chết... Mỗi lần xuất đao đều là đâm thẳng vào điểm yếu, có thể nóilà sát thủ chuyên nghiệp cũng không chừng..."
Hai vị cảnh sát nghe giọng nói của cô, vẻ kinh ngạc trong mắt càng ngày càng sâu.
Người này rốt cuộc là học thiết kế thời trang hay là sinh viên tốt nghiệp học viện cảnh sát, này... Đây cũng quá chuyên nghiệp rồi?!
Chú ý tới biểu cảm khác thường của hai người, Lãnh Tiểu Dã nhún nhún vai, nở nụ cười.
"Thực xin lỗi, cha của tôi cùng các anh là... cùng ngành, cho nên... tôi cũng bị ảnh hưởng một chút. Vừa rồi tôi chỉ tìm di động, nơi này tất cả mọi thứ đều như cũ, chảng qua cũng không có manh mối gì đặc biệt."
một cảnh sát có cấp bậc cao hơn một chút trong số đó, nhìn cô một cái, "Vậy mời cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến!"
Lại là một trận bước chân khẩn cấp, một người đàn ông Châu Á mặc âu phục, mang theo bốn vệ sĩ cao lớn da trắng vội vàng chạy tới.