Hơn nữa, khi hai người bồi bàn mang sữa đến, Hoàng Phủ Diệu Dương do dự, rồi chọn cái ly ở khá xa với anh.
Động tác đó thực sự rõ ràng.
Ai biết được, anh có làm gì hay không với cái ly của cô?
Rút kinh nghiệm từ lần trước, cô không muốn bị anh chiếm tiện nghi uổng phí như vậy.
nói xong, cô lại tiếp tục uống sữa.
Nhìn cô cầm ly sữa của anh uống một ngụm to, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi híp lại.
"Tiên sinh, ngài có cần một ly sữa mới không?"
Lão quản gia lập tức đi đến gần anh nói.
Quả nhiên, có việc mờ ám?!
Lãnh Tiểu Dã nghĩ thầm.
"không cần."
Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay lấy chiếc ly, đưa đến bên môi, sau đó liền uống một mồm lớn.
Nhìn thấy đáy sữa, Lãnh Tiểu Da hơi nhíu mày.
Nếu hắn cũng dám uống, chắc hẳn anh chưa làm gì với ly sữa này, nhưng sao quản gia lại muốn đổi ly khác cho anh?!
Chẳng lẻ, anh dùng lạt mềm buộc chặt, cố ý muốn cô uống ly sữa này sao?
Nghĩ vậy, cô vội vàng bỏ xuống.
Duỗi tay ra, anh đặt ly sữa lại chỗ cũ.
"Ân?"
Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng nhíu mày.
"Bây giờ, tôi muốn uống ly này, không được sao?"
Bưng ly lên, cái miệng nhỏ nhắn nhấp một cái, không thấy điều gì khác thường giữa hai ly.
Chẳng lẽ, là do cô quá đa nghi?!
"Tiên sinh!" Lần nay, vị quả gia trẻ tuổi là người mở miệng, "Ngài có cần đổi một ly sữa khác không?"
Hoàng Phủ Diệu Dương bưng cái ly cô uống dư lại sữa kia, "không sao, tôi không ngại."
Phốc!
Lãnh Tiểu Dã suýt nữa đã phun hết sữa ra ngoài.
anh... anh không ngại?
Căn bản, quản gia muốn đổi ly sữa khác cho anh đến tận hai lần, là sợ bản thân anh ngai baarrn.
Đem cái ly trong tay đặt trên bàn, Lãnh Tiểu Dã không vui trừng mắt với vị quản gia trẻ tuổi kia một cái.
Quản gia trẻ tuổi bị trừng như vậy, trái tim sớm đập nhanh, trong lòng buồn bực, không biêt mình làm sai ở chỗ nào, vội cúi người lui ra.
Lãnh Tiểu Dã nhìn thoáng qua mặt biển xa xa, đột nhiên quay mặt lại, mỉm cười về phía Hoàng Phủ Diệu Dương, khuôn mặt y hệt một đứa trẻ.
"nói tới, tôi lần đầu tiên mới được ngồi trên chiếc du thuyền sang trọng như vậy, có thể cho tôi tham quan một chút được không?"
Ăn uống no đủ, và giờ là thời điểm nên tiếp tục chiến đấu.
Người kia dường như chỉ ăn mềm không ăn cứng, nên cô liền đổi phương pháp đối phó với anh.
Đem biểu tình dịu dàng ở đáy mắt của cô thu vào trong mắt, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên.
"Được."
Bảo vệ vội vàng mở cửa ra, hai người đi ra khỏi ban công.
Nghe được tiếng bước chân đằng sau, Lãnh Tiểu Dã chủ động ôm cánh tay anh.
"Có thể không để cho bọn họ đi theo được không?"
Giọng nói của cô mềm mại, nghe như một cô gái nhỏ đang làm nũng với bạn trai mình.
Con ngươi Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thoáng qua cánh tay bị Lãnh Tiểu Dã ôm vào ngực, giơ bàn tay lên.
Sau lưng, quản gia cùng bọn bảo vệ đều dứng lại, không tiếp tục đi theo nữa.