cô rõ ràng không hề có ở sân bay, những tài liệu được chọn để điều tra cũng không có kết quả, thì ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa.
Hay là, cứ trở về thôi, xem cô có để lại dấu vết gì không.
Trực thăng trở lại phủ Bá tước, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức chạy lên lầu hai, đi tới phòng Lãnh Tiểu Dã.
Cầm lấy vali của cô, anh nhanh chóng kiểm tra.
Trong vali, quần áo, trang sức đều ở đây, nhưng bóp tiền, hộ chiếu đã không thấy đâu.
"đi kiểm tra số tài khoản, theo dõi chi tiêu hằng ngày."
"Vâng!" Lão quản gia vội vàng trả lời, rồi xoay người rời đi.
Cầm một bộ đồ cô để lại, Hoàng Phủ Diệu Dương đi lên lâu, vào phòng ngủ của mình.
anh vào phòng tắm đã được dọn dẹp sạch, thậm chí ngay cả một sợi tóc cô cũng không để lại cho anh.
cô gái kia giống như chưa từng xuất hiện ở đây, đột nhiên biến mất không dấu vết.
Chỉ có một chiếc kẹp cô để quên trên bồn rửa tay.
Đưa tay cầm lấy cái kẹp, anh nhớ tới cô giúp anh tắm hôm qua, Hoàng Phủ Diệu Dương cầm kẹp tóc ra ngoài.
"Kẻ lừa đảo, Lãnh Tiểu Dã, tôi hận em!"
Quăng chiếc kẹp lên giường, dưới ánh đèn, những viên kim cương không ngừng lóe sáng rực rỡ.
Nghe được tiếng bước chân, anh phẫn nộ xoay mặt.
Chỉ thấy một người giúp việc lớn tuổi lo lắng đứng trong phòng, trong tay còn cầm một tờ giấy nhiều nếp nhăn.