Nhận ra đó chính là tên phụ trách quản lý trò bắn cung khi nãy, Lãnh Tiểu Dã lập tức cảnh giác.
Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay tháo mặt nạ xuống, cô vội vàng đỡ lấy vai anh, "Đừng động, cẩn thận bịt mắt của anh bị rơi xuống!"
Đưa tay qua, cô giúp anh tháo mặt xuống, ánh mắt lén lút nhìn về phía cách đó không xa.
Quả nhiên, tên kia đang theo dõi cô.
Người này không chịu trông coi quầy, mà lại nhìn chằm chằm cô.
Chuyện này, có gì đó bất thường!
Tháo mặt nạn con trâu xuống, cô tùy tiện nhét vào tay anh, "Khát quá, chúng ta đi uống nước đi."
Hai người đi tới khu đồ uống, cô lén lút quay đầu quan sát, quả nhiên tên kia lập tức đi theo bọn họ.
Đúng là đang theo dõi cô rồi!
Rốt cuộc mồi nhử này cũng đã phát huy tác dụng, dẫn rắn độc tới sao?
Lãnh Tiểu Dã nhận lấy nước uống bồi bàn đưa tới, nói cảm on một tiếng, rồi nhìn thoáng qua đồng hồ.
Thấm thoát, đã năm giờ chiều rồi.
cô vậy mà đi chơi cùng anh tận mấy tiếng sao?
Hoàng Phủ Diệu Dương liếc mắt nhìn xa xa, "Nụ hôn của tôi, khi nào thì em trả đây?"
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trả hết cho anh." Lãnh Tiểu Dã không yên lòng uống một ngụm nước, "Đúng rồi, vũ hội mặt nạ đêm nay, anh có tham gia không?"
"không hứng thú." anh trả lời qua loa.
không có hứng thú sao được, anh nhất định phải tham gia!
Lãnh Tiểu Dã xoay xoay ống hút trong ly, "Nếu tôi tham gia thì sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương đặt tay lên bàn, nhìn cô, "Em muốn tôi tham gia sao?"
Lãnh Tiểu Dã đang chơi đùa với ống hút, rốt cuộc vẫn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh.
"Chúng ta cùng chơi một trò chơi, tạm thời chúng ta cứ tách nhau ra, sau đó anh tới tìm tôi, nếu tại vụ hội mặt nạ tối nay, anh tìm được tôi, tôi sẽ trả hết toàn bộ nụ hôn đã nợ anh. Thế nào?"
Dạ Phong Dương từng nói, nhất định cô phải dẫn anh đi tham gia vũ hội này, cô biết anh không cảm thấy hứng thú gì, vì muốn bắt anh phải tham gia, cô chỉ có thể lừa anh thêm lần nữa.
Đây là lần cuối cùng.
Lãnh Tiểu Dã tự nhủ trong lòng.
"Đó chính là quyền lợi vốn thuộc về tôi đấy!" Con ngươi màu lam hơi nheo lại, "Nếu đêm nay tôi tìm được em, thì tối hôm nay, em chính là của tôi, nếu anh chịu đánh cược, tôi sẽ tham gia vũ hội."
Lãnh Tiểu dã hơi do dự, rồi gật đầu, "Được!"
Nghe thấy cô đồng ý, ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lại sâu lắng thêm vài phần, bưng ly lên, anh nhìn hình ảnh phản chiếu lại hình ảnh tên quản lý cung tên khi nãy, tầm mắt anh lại nhìn vào khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã.
Nha đầu này, rốt cuộc đang làm gì?
Lãnh Tiểu Dã đã phát hiện được có người theo dõi, đương nhiên, anh cũng nhận thấy điều này.
Bằng suy nghĩ của anh, anh đã sớm nhìn ra Lãnh Tiểu Dã có ý muốn tham gia vũ hội này.
Tuy anh không muốn nghĩ nhiều, nhưng vẫn không thể đoán ra, rốt cuộc, mục đích của cô là gì.
Lãnh Tiểu Dã đứng dậy, "Vậy... Chúng ta mau trở về phòng chuẩn bị."
Bây giờ, kẻ địch đã phát hiện ra cô, bọn họ phải làm sao đây, cô không biết, cô cần phải nghĩ cách thông báo cho Dạ Phong Dương biết, để anh có thể chuẩn bị sẵn sàng.
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy theo cô, hai người xuyên qua đám người, đi vào thang máy.
Rất nhanh, thang máy đã dừng tại lầu tám.
"Tôi đi đây, buổi tối gặp."
Lãnh Tiểu Dã vừa muốn rời khỏi thang máy, Hoàng Phủ Diệu Dương liền chắn ngang đường cô.
"Hôm nay, tôi rất vui."
"Đúng vậy, tôi cũng rất vui." Lãnh Tiểu Dã cười vẫy tay với anh, vòng qua người anh muốn chạy trốn, "Vậy... Tạm biệt!"
anh bước thêm một bước, lại ngăn cô.
Trong lòng Lãnh Tiểu Dã dâng lên dự cảm bất thường, ngẩng mặt nhìn anh, "anh... Còn có chuyện gì sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay chỉ vào môi mình, "Hôn một cái."
Lãnh Tiểu Dã tức giận muốn cắn răng, biết ngay anh sẽ không dễ dàng gì chịu thả cô đi.
Bất đắc dĩ, cô giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng nói một câu.
"Thấp xuống chút."
Hoàng Phủ Diệu Dương phối hợp khom người xuống, cô liền lại gần, nhanh chóng hôn lên môi anh mộtcái, rồi chạy thoát.
anh không cho cô chạy, lập tức chụp lấy cánh tay, ôm cô vào lòng.