Bất quá, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, với cá tính của Hoàng Phủ Diệu Dương thì chuyện gì đều làm ra được, cô không thể để cho Trầm Ninh đi mạo hiểm.
Ôm máy tính bảng vào trở về gian phòng của mình, lên internet thuê một chiếc xe con, xác nhận tốt thời gian đối phương đưa xe cùng địa điểm.
Lãnh Tiểu Dã lấy ra áo ngủ mới mua đi vào phòng tắm, tắm một cái lại nằm dài trên giường.
Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn đi vòng vèo trên đường như cũ, cô tiện tay vứt máy vi tính qua một bên, tắt ngọn đèn nhỏ đầu giường.
Trong đầu, nhưng lại là một lần nữa tránh mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, nhớ tới lời nói anh nới với cô trong rừng.
…
“Người Trung Quốc không phải là có câu nói ‘Sinh thì lại cùng khâm, chết thì lại cùng huyệt’ sao? Chính là tôi muốn như vậy với em.”
“Tôi thích em, em cũng yêu thích tôi, tại sao không cho tôi một cơ hội đây?”
“Trước giờ em đều từng thử, làm sao biết không thể?”
…
“Phiền chết rồi!”
Lãnh Tiểu Dã ảo não vuốt vuốt mái tóc.
Cô vốn định, ba ngày nay bình tĩnh lại tâm tình tỉ mỉ suy nghĩ, nhưng là vừa nghĩ tới người kia, cô vốn cũng không có biện pháp cố gắng giữ tỉnh táo.
…
Vậy cũng bỏ lý trí, theo cảm giác đi!
…
Âm thanh ba lại vang lên.
“Theo cảm giác đi?!” Lãnh Tiểu Dã giơ tay chải tóc trên đống tóc, “Cái gì mới gọi là theo cảm giác đi a… Được rồi được rồi, mặc kệ, Hoàng Phủ Diệ Dương, anh không phải là rất lợi hại sao? Được, nếu như lần này anh thực sự có biện pháp bắt được tôi, tôi sẽ cho anh một cơ hội.”
Kéo gối, Lãnh Tiểu Dã trực tiếp tựa đầu chui vào.
“Hoàng Phủ Diệu Dương, anh đừng phiền tôi, tôi muốn đi ngủ , ngủ!”
…
…