"Tài liệu ở Thượng Hải chỉ có nhiêu đây thôi, riêng Thành Đô (Tứ Xuyên), Trùng Khánh, Bắc Kinh có tổng cộng năm mươi mốt người, tài liệu đều trong hộp thư, ngài về khác sạn trước, sau đó chúng tôi sẽlập tức chuẩn bị." Người phụ trách vội vàng nói.
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, "Máy tính."
Người phụ trách ngẩn ra, vội vàng lấy máy tính từ trợ lý sau lưng, nhanh chóng đăng nhập vào hộp thư, đưa tài liệu điều tra cho anh.
không lên xe, Hoàng Phủ Diệu Dương trực tiếp đặt máy tính lên nóc xe, con ngươi màu lam khôngngừng nhìn vào màn hình, lật từng tờ.
Mọi người đứng cạnh anh, ai cũng không lên tiếng, chỉ đứng một bên chờ đợi.
một tờ, một tờ, lại một tờ....
Từ đầu tới cuối, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không thấy Lãnh Tiểu Dã đâu.
Chẳng lẽ, anh đã suy đoán sai rồi?
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn màn hình, khóe mắt liếc nhìn số trang bên dưới, anh nghi ngờ nhíu mày.
"Sao... Lại chỉ có 50 trang?"
"Hả!"
Mọi người vội lại gần, nhìn thoáng qua.
Quả nhiên, trang cuối cùng là 50.
"Chuyện này..." Ông ta xoay mặt, nhìn trợ lý bên cạnh, "Sao lại thế này, không phải đã nói có tổng cộng năm mươi mốt người sao, sao mà chỉ có năm mươi người?"
Trợ lý bị trách móc, vội vàng đi lên, áy náy nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Thực xin lỗi, bá tước tiên sinh, vì trong đó, có một người thuộc tài liệu cơ mật, chúng tôi... không thể lấy được!"
Người phụ trách muốn từ chối trách nhiệm, lại muốn ra vẻ trước mặt anh, lập tức tức giận mắng, "Ngu ngốc, sao không nghĩ cách lấy?"
Trợ lý bất đắc dĩ nói, "Chuyện này thực sự không thể làm được..."
"Câm miệng!" Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ quát.
"Cậu câm miệng lại cho tôi!" Người phụ trách lập tức mắng người trợ lý kia.
Hoàng Phủ Diệu Dương sầm mặt.
Lão quản gia vội vàng giữ tên phụ trách lại,"Tiên sinh bảo ngài... Câm miệng!"
Người phụ trách lập tức đứng yên tại chỗ, quả nhiên, ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Diệu Dương đnag dừng trên mặt ông.
Ông ta cười vài tiếng, vội lui về sau.
Hoàng Phủ Diệu Dương dời mắt, nhìn trợ lý, "Vì sao?"
"Vì..." Nữ trợ lý cũng biết thân phận của anh không bình thường, không thể đắc tội được, cẩn thận nói, "Vì tài liệu của cô ấy thuộc loại bí mật quân đội, không thuộc tài liệu phổ thông, nên chúng tôi thật sựkhông có cách nào điều tra được, xin bác tước tiên sinh bỏ qua."
Hoàng Phủ Diệu Dương gật đầu, xoay người, đi tới máy bay.
"Lập tức chuẩn bị, tôi muốn tới Bắc Kinh!"
Từ nãy tới giờ anh vẫn không tìm được tài liệu của Lãnh Tiểu Dã.
Nhưng trong lòng, một loại dự cảm nào đó.
đã nói cho anh biết, người không tìm được thông tin chính là Lãnh Tiểu Dã mà anh đang tìm.
Lúc đầu, anh đã đoán, thân phận của cô không thể bình thường được, thử nghĩ xem, có cô gái nào lại quen thuộc súng ông, đánh nhau... Thậm chí còn biết lái trực thăng.
Bắc Kinh?!
Quả nhiên, lần trước cô nói quê cô ở Thượng Hải, là đang cố ý lừa anh.
Trúng thúi nhỏ này, trừ tên ra, hình như cô chưa từng nói câu thật lòng nào với anh thì phải?