Nhìn xem giày trên tay, Lãnh Tiểu Dã đưa tay nhìn đồng hồ một cái.
Thời gian biểu hiện: 10 giờ 09 pphút.
cô đã đã chậm hơn hai giờ, người kia tính không kiên nhẫn, đoán chừng đều sớm bị mài còn không có gì a?!
Trước mắt, hiện lên mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Lãnh Tiểu Dã lập tức hủy bỏ suy nghĩ của mình.
không, anh không biết, anh nhất định sẽ đợi cô, nhất định sẽ!
Nhìn xem giày trong tay, Lãnh Tiểu Dã một lần nữa khom người xuống, đem gót giầy đứt rời đến bên trên chân..
Sau đó liền khấp khễnh tiếp tục đi về phía trước.
Lại đi về phía trước, vượt qua cầu sông lớn, có thể đã đến.
Mặc kệ thế nào, cô nhất định phải đến buổi hẹn hôm nay.
Hoàng Phủ Diệu Dương, bây giờ, anh tin tưởng tôi, tôi cũng nhất định sẽ không để cho anh thất vọng.
cô cầm chiếc nhẫn từ trong cổ áo ra ngoài rồi lại nhét vào trong, cơn gió thổi bay làn váy, cô nhanh chóng đi về phía trước.
đi vào cây cầu gần nhất phía trước, Lãnh Tiểu Dã nghiêng mặt nhìn xung quanh một chút, màđi bằng giàybên cao bên thấp, phải chật vật đi cẩn thận bên đường xe.
Theo như quy định, cái cây cầu lớn này không cho phép người đi bộ đi qua, chẳng qua bây giờ cô cũng bất chấp nhiều như vậy.
cô chưa từng có ngày như hôm nay, muốn hẹn hò với một người như vậy, cho nên, cô không phải không thể nhìn thấy anh.
Lãnh Tiểu Dã cô muốn đi tới cuộc hẹn, ai cũng ngăn không được.
Dù là lưu manh, hay cảnh sát giao thông, ngay cả con sông Hoàng Phổ cũng không ngăn được
"Hoàng Phủ Diệu Dương!" Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, đón gió hô lên tiếng to, "Tôi đã đến rồi, tên trứng thúi này, nếu anhdám không đợi tôi, xem tôi xử anh như thế nào!"
...
...
Giây, không vội không chậm mà đi tới, lại đi một vòng tròn.
Quản lý nhìn xem Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi ở bên cạnh mặt bàng, nhẹ nhàng đụng đụng lên cánh tay người bồi bàn bên cạnh, "đi hỏi một chút, có phải hay không... Nên chọn món ăn rồi hả?"
Bồi bàn nhìn xem Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi bên cạnh họ, "anh ta... Giống như đang đợi người a?"
Lúc này Hoàng Phủ Diệu Dương, đang nhìn chăm chú lên ngoài cảnh đêm Thượng Hải ngoài cửa sổ.
Từ nơi này nhìn ra ngoài, có thể đem hơn phân nửa Thượng Hải thu hết vào mắt, chỗ này là đô thị phồn hoa hiện đại, bây giờvẫn là ngọn đèn dầu đỏ bừng như cũ.
Từ góc độ của anh nhìn sang, có thể chứng kiến ngọn đèn thấp thoáng ở phố Hoàng giang.
"Nhưng mà!" Quản lý nhăn lông mày lại. "đã gần mười hai giờ, một giờ chúng tôi sẽ đóng cửa, không có thời gian."
Đối phương bao số tiền lớn xuống toàn bộ nhà hàng, lại từ đầu đến cuối, ngay cả một ly nước cũng không có uống, làm quản lý như hắn cũng là có chút điểm băn khoăn.
"Chuyện này... Tôi đi hỏi một chút."
Bồi bàn chậm rãi đi tới, cung kính đứng ở bên cạnh người Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Tiên sinh, quấy rầy người một chút, người... Cần bắt đầu chọn món ăn không? Bây giờ gần mười hai giờ, một giờ ồ đóng cửa, bây giờ không chọn món ăn mà nói, chỉ sợ cũng không còn kịp rồi."
Thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay nhìn đồng hồ một cái.