Bịt mắt rất chắn, cũng không thể bị gãy được, nhưng do cô quá dùng sức nên cuối cùng vẫn bị tháo ra.
Khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương bỗng hiện lên một ánh sáng kì lạ, theo bản năng lấy tay che con mắt trái lại.
Ban đầu anh dùng cả hai tay để giữ tay cô lại, nhưng bây giờ đã dùng một tay che, rốt cuộc một tay Lãnh Tiểu Dã cũng được tự do.
Nắm chặt tay thành quyền, Lãnh Tiểu Dã tiện tay nắm lấy một mảnh vỡ cách đó không xa, cô khôngkhách khí cầm mảnh vỡ đưa về hướng khuôn mặt anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người, lăn xuống khỏi người cô.
Miếng mảnh sứ nhỏ xẹt qua mái tóc anh, khiến cho vài sợi tóc vàng nâu bị cắt đứt.
Sợi tóc rơi xuống.
Lãnh Tiểu Dã đánh vào không trung, lại tiếp tục vẫy chiếc mảnh vỡ trong tay.
Hoàng Phủ Diệu Dương lăn một vòng sang bên cạnh, mảnh sứ va vào khoang thuyền, vỡ thành từng mảnh.
Lãnh Tiểu Dã bỗng thấy bàn tay nhói đâu, biết mảnh vỡ đã đâm trúng vào tay, cô nhanh chóng bỏ mảnh vỡ xuống, lập tức đứng bật dậy, chạy về phía lan can.
Khi nãy, lũ ngồi ở bàn ăn sáng, cô đã nhìn kỹ địa hình ở đây, ở phía dưới boong tàu còn hai chiếc thuyền mô tô.
Nếu đã không thể lấy được trực thăng, thì cô nhất định phải trốn thoát từ chỗ này.
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đã đứng dậy, mang lại đồ bịt mắt, nhanh tay bắt cô.
Tay trái Lãnh Tiểu Dã vừa chạm lan can, đã bị tay anh nắm lấy cổ áo sơ mi.
"Còn muốn trốn sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức kéo cô xuống.
Lãnh Tiểu Dã như một chú cá nhỏ từ từ trượt ra khỏi chiếc áo sơ mi
Lực đạo trong tay bỗng nhẹ đi, Hoàng Phủ Diệu Dương lảo đảo lùi về phía sau ba bước.
Lúc này, cô đã ở trên lan can, nhảy vọt xuống.
Cấm chiếc áo sơ mi trên tay, nhìn thấy cô nhảy xuống khỏi lan can, trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương bỗng dâng lên cảm giác căng thẳng.
Đó là một loại cảm giác quái dị, trái tim anh dường như bị một bàn tay lãnh lẽo bóp chặt, trong ngực rất khó chịu, một cảm giác đau đớn mơ hồ nổi lên.
Chiếc du thuyền này có bốn tầng, mà ở đây lại là tầng cao nhất, từ nơi này nhảy xuống boong tàu, lỡ như cô chết thì sao đây!
"Khốn kiếp!"
anh tức giận mắng ra tiếng, nhanh chóng chạy xuống dưới xem.
Trong lòng anh vô cùng khẩn trương.
Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã ở lan can tầng ba, lộn một vòng, cô khéo léo bắt lấy lan can tầng hai.
Nhảy xuống từng tầng một, động tác của cô vô cùng nhanh nhẹn như một chú mèo hoàn.
Mái tóc đen dài bay lên, tạo thành một vầng sáng dưới những tia nắng mặt trời.
Bộ lễ phục khẽ đung đưa, cũng may làn váy vừa phải, nếu không...
Thấy cô an toàn rơi xuống boong tàu, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lãnh Tiểu Dã đã đứng ở trên boong tàu, đưa ngón giữa ra nhìn anh, xong, cô liền xoay người chạy về phía chiếc mô tô thuyền.
"Người đâu!"
Hoàng Phủ Diệu Dương hét to.
Bọn bảo vệ bên ngoài lập tức xông vào, anh giương tay một cái, lập tưc liền có người chủ động giao súng cho anh.
"Bắt cô ấy lại." Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận gầm lên, sau đó lại nói thêm bốn chữ, "không được làm cô ấy bị thương!"( 不许弄伤)
Bọn bảo vệ lập tức bước xuống lầu.