Mục lục
Ánh Lửa Mùa Đông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

cô rút tay lại, dựa người vào vách tường thang máy, sợi dây kim loại bị cô cử động mà vang lên âmthaanh đinh đang.


"Tuổi của một cô gái không thể tùy tiện nói ra được."


"Vậy, ít nhất em có thể nói cho tôi biết, em là đã trưởng thành?"


"Yên tâm đi, tôi đã trưởng thành rồi. nói tới nói lui, không phải anh muốn biết anh có co phải người đàn ông đầu tiên của tôi không sao?" Lãnh Tiểu Dã lười biếng giơ tay, che miệng lại ngáp một cái, gằn từng chữ, "không, phải!"


cô sẽ không làm hài lòng anh, bởi anh là con người thuộc chủ nghĩa ham muốn chiếm hữu!


"Người đàn ông đầu tiên của tôi là ở thời trung học, bộ dạng so với anh còn đáng yêu hơn, sau đó tôi chấp nhận bàn giao..." Lãnh Tiểu Dã xòe bàn tay thẳng ra, "không đếm được, hình như bốn năm người bạn trai, về phần buổi tối làm gì, không cần phải nói cho anh biết, nói cho anh biết, tôi buổi sáng lúc tỉnh lại, đều không nhỡ rõ người đàn ông đêm qua là ai!"


Hừ hừ, tức chết anh!


"nói vậy, kỹ thuật em tốt lắm sao?"


"Đương nhiên, tôi không giống anh, đần độn như một đứa trẻ..."


Oành!


Bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức đặt tại đầu cô trên vách tường, hạ khuôn mặt từ trên cao xuống gần cô, "Tốt lắm, vậy để em dạy tôi."


cô khinh thường, hướng mặt đi chỗ khác.


Tay anh nhanh chóng chắn luôn cả bên kia của cô, khiến cô bị hoàn toàn trói buộc trong thang máy cùng anh.


Hơi thỏ nam tính đập vào mặt cô, lộ rõ mười phần nguy hiểm.


Hô hấp anh có vẻ hơi ồ ồ, sự tức giận hiện lên rõ ràng trong con ngươi màu lan kia.


Lúc này, Lãnh Tiểu Dã mới ý thức được, vừa rồi cô đã đùa hơi qua, người đại ông kiêu ngạo này, rõràng đang tức giận.


không gian thu hẹp như vậy, cô căn bản không thể trốn thoát.


"không bắt, chúng ta hôn trước nhỉ?"


anh càng ngày càng xích lại gần cô, mặt anh như muốn dán thẳng lên mặt cô, hơi thở tức giận lập tức nhào hết vào trên mặt cô.


Chết tiệt, nhiều khí carbon diocid như vậy, toàn bộ đều là cô hít vào!


"Cái kia!" Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi, dùng bàn tay đẩy ngực anh ra ngòi, "Có thể đem carbon diocid của anh xa xa một chút được không? Cứ như vậy tôi sẽ bị thiếu dưỡng khí mất!"


"không thể." Người đàn ông giống như một ngọn núi, đẩy không chịu động đậy, đã vậy còn lại gần hơn, "Hay là, chúng ta thực hành luôn?"


Gương mặt hai người như muốn dán lên nhau, lúc anh nói chuyện, môi anh có như không cọ sát môi cô.


Tuy là đụng chạm nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô bắt đầu nổi lên gợn sóng.


Lãnh Tiểu Dã cảm thấy trong lòng ngực mình bắt đầu đập nhanh hơn, khiến cô vô cùng tức giận.


"Cút... Ô..."


Vừa muốn mắng, nhưng đã bị môi anh chẹ lại, thừa lúc cô mở miệng ra, anh không khách sao chút nào, lập tức đem lưỡi xâm nhập vào trong.


cô dùng răng cắn, anh từ trong miệng cô lui ra, đem nụ hôn dời đến gáy cô.


cô vẫy tay đánh anh, nhưng cả hai tay đều bị anh giữ, đặt trên đỉnh đầu.


Lãnh Tiểu Dã tức giận, hung hăng nhấc chấn, đá vào điểm yếu của anh.


Đầu gối Lãnh Tiểu Dã hung hăng đá vào sinh mạng Hoàng Phủ Diệu Dương.


Nếu cú đá này trúng, chỉ sợ nếu không đoạn tử tuyệt tôn, thì cũng muốn anh cả đời phải ôm hận.


Chợt có một bàn tay, chặn đầu gối cô, đó là bàn tay của Hoàng Phủ Diệu Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK