Dám ra tay với Tiểu Dã của anh, hậu quả kia cũng chỉ có một - - Chết!
Có trọng thưởng, tất có dũng phu.
một triệu đô la, cũng đủ làm cho sát thủ trên toàn thế giới điên cuồng.
anh đúng là không tin cô ta còn có thể chạy thoát.
"Hoàng Phủ tiên sinh, ngài... Ngài có chắc cô ta đáng giá một triệu sao?"
Mức giá quá lớn, lão quản gia muốn xác nhận lại một lần nữa.
Buông tách xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy bút tiếp tục xem văn kiện trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên mở miệng.
"cô ta không đáng một đồng, Tiểu Dã của tôi là vô giá."
Giết chết người phụ nữ đó, cũng đồng nghĩa với việc tạm thời giải trừ nguy hiểm đối với Lãnh Tiểu Dã, kết quả như thế, giá trị vượt xa hơn một triệu.
"Dạ, bá tước tiên sinh."
Lão quản gia không còn lời gì để hỏi xoay người đi ra cửa sắp xếp công việc.
...
...
Chợ vải.
Lãnh Tiểu Dã câm nín nhìn chung quanh, nhìn đám cận vệ đang bao quanh người cô mấy lớp, vẻ mặt xấu hổ.
cô bây giờ không có dũng khí chọn lựa nhiều hơn, vội vàng mua vài nguyên vật liệu cần thiết liền vội vã rời khỏi khu chợ.
Khi ngồi vào trên xe một lần nữa, Lãnh Tiểu Dã không thể nhịn được nữa mở miệng.
"Luật sư Trần, lát nữa tôi phải quay về học viện, các người có thể đừng đi theo tôi có được không?”
Mang theo mười mấy cận vệ đến phòng thực tập cho sinh viên để làm bài tập, chỉ nghĩ đến thôi cô đã choáng váng.
Chắc chắn đến lúc đó cô sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng khắp toàn trường, hai năm thu mình trong học viện của cô không thể bị phá hủy trong tay bọn họ được.
Luật sư Trần cười, "Tiểu thư không cần quay về học viện, trở lại biệt thự làm việc cũng giống thế.”
"Luật sư Trần, tác phẩm mà tôi cần hoàn thành là quần áo, cần công cụ và máy móc, ở biệt thự không thể làm được.”
“Sáng nay tôi đã đặt sẵn những máy móc và vật dụng cần thiết cho ngài rồi, hiện tại có lẽ đã được vận chuyển đến biệt thự, nếu ngài còn cần thêm gì khác, cũng có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ lập tức giúp ngài mua về."
"anh..." Lãnh Tiểu Dã vẻ mặt kinh ngạc, "anh mua tất cả máy móc?"
Luật sư Trần khẽ gật đầu, "Đây là ý của bá tước tiên sinh."
Được rồi!
Lãnh Tiểu Dã bất lực ngã vào chiếc ghế dựa.
Quả nhiên, có tiền đúng là tùy hứng.
Đúng y như lời của luật sư Trần vừa nói, khi xe của bọn họ chạy về đến biệt thự, những người hầu đã đem tất cả các loại máy móc cùng bàn làm việc mà cô cần, đặt trong một gian phòng lớn ở lầu một.
Thậm chí, trong phòng còn có hai nữ phụ tá đang đứng.
"Đây là... Trợ lý mà tôi mời đến để giúp ngài, bọn họ đều là những nhân vật xuất sắc từ ngành thiết kế thời trang, có thể hoàn thành tất cả các công tác liên quan đến ngành này.” Luật sư Trần giới thiệu.
Lãnh Tiểu Dã vội vàng xua tay, "Cái này thì không cần, tôi có thể tự mình làm được.”
Thấy cô kiên trì, luật sư Trần đành phải bảo hai nữ phụ tá rời đi.
"Vậy ngài an tâm làm việc, tôi sẽ không quấy rầy ngài thêm nữa, nếu ngài có cần bất kỳ điều gì, cứ gọi tôi bất cứ lúc nào, tôi ở phòng khách."
Luật sư Trần lui ra cửa, Lãnh Tiểu Dã nhìn căn phòng từ phòng bi da chuyển sang thành phòng cắt may, khẽ gật đầu một cái, sau đó liền nhanh chóng buông ba lô trên người, nhanh chóng làm việc.
Bởi vì hôm qua đã hoàn thành qua một lần, nên động tác lần này của cô vô cùng thuần thục, trải qua cả ngày cố gắng, bộ y phục nữ dùng để tham gia biểu diễn của cô cũng đã hoàn thành.
Đến trong phòng khách ăn bữa tối, cô trở lại căn phòng làm việc tạm thời này một lần nữa.
Kiểm tra cẩn thận tác phẩm của mình, xác định hết thảy đều đã làm được tốt nhất, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
trên bàn, di động vang lên lần nữa, không cần nhìn dãy số, chỉ nghe tiếng chuông đặc thù kia cô đã biết đó là điện thoại của Hoàng Phủ Diệu Dương
Lãnh Tiểu Dã đưa tay lấy di động qua, nhận cuộc gọi, lập tức liền không vui trách nói, "Vì sao trễ như vậy còn chưa ngủ?"