Mục lục
Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-" Ta đổi ý rồi, hôm nay ta không nhưng muốn đánh hắn thành đầu heo, mạng của ngươi ta cũng muốn thu !"

Mặc Kinh Phong khuôn mặt âm trầm khó coi đến cực điểm, giọng nói càng thập phần hung tàn như dã thú.

Phượng Thiên Tiên Nhu cũng đâu có ngờ, mắt thấy một mỹ nhân như nàng ta tự nguyện lao vào ngực mình, chiếu lý hắn phải ôm lấy chứ ? Sao lại còn muốn lấy mạng mình ?

-" Thả Tiên Nhu tiên tử ra !"

Mọi người xung quanh đều bị một màn này doạ sợ, không thể ngờ nam tử trẻ tuổi tuyệt mỹ này vậy mà lại ra tay với Tiên Nhu tiên tử, đã thế còn không một chút thương hoa tiếc ngọc nữa !

Như Viễn phản ứng kịp thời, vội vàng xông lên muốn cứu mỹ nhân, lại bị cuồng phong xung quanh hắn thổi bay.

Phanh !

Như Viễn rơi thẳng xuống đám đông, miệng phun ra một búng máu.

-" Trúc Cơ !"

Hắn không ngờ, nam nhân tuyệt mỹ này vậy mà lại có thực lực Trúc Cơ ! Mà Dạ Dật đứng gần Mặc Kinh Phong nhất, liền đương nhiên cũng sẽ bị tổn thương nhất.

Mặc Nguyệt nhíu nhíu mày, nàng có chút không vui nhìn mặt Phượng Thiên Tiên Nhu ngày càng tái nhợt, môi dần trắng bệch doạ người, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống, hai chân nàng ta vùng vẫy đạp loạn muốn thoát khỏi bàn tay của Mặc Kinh Phong nhưng không thành, thoạt nhìn bàn tay đấy gầy yếu để lộ những khớp xương tinh xảo, nhưng lại vô cùng hữu lực, bóp chặt cổ nàng ta không buông.

Mặc dù hành động của Phượng Thiên Tiên Nhu đúng là đâm đầu vào chỗ chết, nhưng mà không thể giết nàng ta, đơn giản không phải vì sợ Phượng Thiên Tông, mà là nàng ta mang họ....Phượng Thiên !

Mặc Nguyệt thân hình khẽ động liền xuất hiện ngay bên cạnh Mặc Kinh Phong, một tay chộp lấy tay đang bóp cổ Phượng Thiên Tiên Nhu, khẽ lắc đầu với Mặc Kinh Phong.

Mặc Kinh Phong thấy muội muội mình ngăn cản, cũng không nói gì nhiều,chỉ gật đầu với nàng sau đó quăng Phượng Thiên Tiên Nhu xuống, không nói hai lời rút ra một cái khăn trắng, chà thật mạnh bàn tay của mình, hệt như hắn vừa bóp cổ Phượng Thiên Tiên Nhu là cầm phải thứ gì đó dơ bẩn vậy, hắn không khách khí quăng cái khăn đi, xoay người nắm lấy tay Vân Nhược Vũ :

-" Vũ nhi, chúng ta đi !"

-" Hôm nay đa tạ đã giúp đỡ, ngày sau nếu gặp lại ta nhất định sẽ báo đáp ân tình ngày hôm nay."

Phượng Thiên Tiên Nhiên chắp tay với Vân Nhược Vũ.

-" Không sao !"

Vân Nhược Vũ cũng mỉm cười đáp lại. Nàng không quan tâm lắm cái gì ân báo đáp, chỉ là tò mò mà xen vào chuyện này thôi.

-" Đại tẩu đúng thật thích lo chuyện bao đồng !"

Mặc Nguyệt lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói. Cái tính cách hay lo chuyện bao đồng của Vân Nhược Vũ quả thật đúng là sẽ rước đến không ít phiền phức. Vân Nhược Vũ biết mình vừa gây phiền phức liền ủ rũ cúi đầu.

Phượng Thiên Tiên Nhiên cũng không nán lại nữa, nàng còn có việc quan trọng phải làm, không nên ở đây lãng phí thời gian. Ba người Mặc Nguyệt đương nhiên cũng sẽ không nán lại. Nán lại làm gì, hài kịch trên phố cũng đã kết thúc rồi.

Mắt thấy ai cũng rời đi, trên môi treo một nụ cười trào phúng, mặt hiện vẻ cười khi người gặp hoạ, những hộ hoa sứ giả của Phượng Thiên Tiên Nhu vội vàng đỡ nàng ta dậy, trên mặt bị phủ một tầng màu đỏ, hiển nhiên là tức giận không nhẹ. Mắt người nào cũng mang đầy thù hận bắn về phía Mặc Nguyệt, Mặc Kinh Phong, Vân Nhược Vũ và cả Phượng Thiên Tiên Nhiên đang tiêu sái rời đi.

Nhưng cho dù nhìn thế nào thì cũng không đâm thủng được lỗ nào trên người bốn người. Trúc Cơ, đó là khái niện gì ? Luyện Khí kỳ, đó là khái niệm gì ? Hai cấp bậc này không chỉ cách nhau có một chút thôi đâu, tùy tiện một ngón tay của người ta cũng đủ đè chết cả đám rồi.

Như Viễn chật vật đứng dậy ho khan vài tiếng, mắt khẽ liếc qua mỹ nhân đang thút thít khóc, trên cổ thon dài trắng tuyết còn in hằn năm dấu tay đỏ ửng bắt mắt. Trong lòng dâng lên thương tiếc không thôi, y phủi bụi bẩn bám trên y phục, tiến lại ôm Phượng Thiên Tiên Nhu vào lòng, an ủi :

-" Nàng đừng khóc, ta sẽ đòi lại công đạo cho nàng !"

-" Nhưng...hắn là Trúc Cơ cường giả."

Phượng Thiên Tiên Nhu có chút do dự, ủy khuất nói.

-" Trúc Cơ ? Thì thế nào ? Có thể so với biểu muội của ta là Phó nhị tông chủ của Đan Y Tông, một cường giả Nguyên Anh kỳ sao ?"

Đan Y Tông ?

Phượng Thiên Tiên Nhu sửng sốt, Như Viễn có quan hệ với Đan Y Tông ?

Tuy thành lập thời gian không lâu, nhưng Đan Y Tông vô cùng nổi danh bởi số lượng y sư tinh thông y thuật và Luyện Đan Sư cấp ba, thập chí đan dược cấp bốn cũng có một vài viên. Đan Y Tông quả thật đúng là khiến người ta điên cuồng, tuy không có Linh Tịch cường giả trấn giữ như Tứ Đại Tông Phái nhưng cường giả Nguyên Anh kỳ quả thật nhiều như mây, huống hồ y sư Đan Y Tông cứu mạng không ít cường giả, Linh Tịch cũng có, chỉ cần bọn họ triệu gọi một tiếng, những cường giả đó sẽ không tiếc từ xa chạy tới trợ giúp !

Đây chính là điểm đáng sợ của Đan Y Tông khiến Tứ Đại Tông Phái cũng phải kiêng kị mười phần !

Tại Phượng Thiên Thành cũng có một chi nhỏ của Đan Y Tông, gọi là Đan Y Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK