Vô Diệm Tâm Liên không biết chui từ đâu ra, nắm lấy cánh tay nâng Mặc Nguyệt đứng dậy.
Nàng yếu ớt cười :
-" Đa tạ."
-" Không sao."
Vô Diệm Tâm Liên đỡ nàng tiến lại gần Thiên Uyển Đan Lô, riêng y lại hoá thành một ngọn lửa màu đỏ thuần khiến nóng cháy bỏng tay.
-" Chủ nhân, thảo dược đã chuẩn bị xong rồi."
Kỷ Nhất Xuyên và Ngọc Thanh Nhã ôm lấy một đống thảo dược đi lại.
-" Bắt đầu thôi."
Mặc Nguyệt ánh mắt kiên quyết, nhấc chân nhảy vào Thiên Uyển Đan Lô.
____________________
Một tháng sau, Phượng Thiên Tử Mạc được điều dưỡng đã tỉnh.
Y mở đôi mắt màu tối đen âm u ra, mờ mịt nhìn xung quanh.
Căn phòng băng đã được đổi thành căn phòng mà trước đây y từng sống, mười sáu mười bảy năm mà vẫn không hề thay đổi, mỗi đồ vật trong phòng không một chút xê dịch.
Phượng Thiên Tử Mạc xoa xoa mi tâm, chống người ngồi dậy, đệm mềm bị lực mà lún xuống, cơ thể vốn đã nằm lâu trên băng cứng nay chuyển thành đệm mềm, y có chút không quen.
Phượng Thiên Tử Mạc nhìn quanh, mù mịt xoa xoa tóc.
Y hoàn toàn không nhớ gì cả, kí ức chỉ dừng ở lúc bản thân bị Linh Tịch cường giả đánh trọng thương, cuối cùng là bất tỉnh.
Còn Phù nhi...
Phù nhi...
Phượng Thiên Tử Mạc giật mình, nhớ lại thê tử thì vội vàng nhảy xuống giường, không thèm mang giày, loạng choạng chạy đến cửa.
Nếu y bất tỉnh, vậy Phù nhi thì sao, nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Nàng vẫn còn mang thai con của y, lỡ may bị Tô gia bắt đi, bọn họ sẽ giữ lại con hắn sao ?
Phanh !
Y mở mạnh cửa ra, bất ngờ đập vào mắt là bạch y trắng như tuyết, thiếu nữ khuôn mặt thanh tú đáng yêu, thiên chân vô tà nhìn y.
Vân Nhược Vũ tay bê bát thuốc màu đen đặc sệt, mùi có vẻ kinh khủng, ngơ ngác nhìn y, một lúc sau nàng mới hoàn hồn, mỉm cười nói :
-" Phượng Thiên thiếu chủ, ngươi tỉnh, vậy phiền ngươi uống thuốc."
Nàng ép y cầm lấy chén thuốc, nói tiếp :
-" Ta đi gọi Phong ca ca."
Nàng không cho Phượng Thiên Tử Mạc có cơ hội trả lời đã lon ton chạy đi, đợi khi bóng nàng biến mất sau góc khuất, Phượng Thiên Tử Mạc vẫn ngẩn ngơ nhìn theo, rồi lại nhìn chén thuốc trong tay, hoàn toàn không hiểu gì hết.
Đây chắc chắn là Phượng Thiên Tông, nhưng cô nương đó là ai ?
Đệ tử mới à ?
Lúc y đang chần chờ có nên uống chén thuốc sền sệt kia rồi đi tìm ái thê hay không, cách đó không xa liền vang lên một loạt tiếng bước chân, dẫn đầu là Phượng Thiên lão gia chủ, tiếp đó là Mặc Kinh Phong, Vân Nhược Vũ và bốn vị Thái Thượng Trưởng Lão.
Phượng Thiên lão gia tử thấy nhi tử đã mười mấy năm nằm bất độc trên giường nay đã tỉnh lại, vành mắt đỏ lên, không nhịn được lệ nóng quanh tròng.
-" Mạc nhi !"
Ông nghẹn ngào hô lên.
-" Phụ thân."
Nhìn thấy Phượng Thiên lão gia tử, Phượng Thiên Tử Mạc giọng khàn khàn gọi một tiếng.
-" Phụ thân !!!"
Mặc Kinh Phong vui sướng gọi lớn, nhanh chóng lao tới ôm chầm lấy Phượng Thiên Tử Mạc, cả người đu trên người y.
Mặc Kinh Phong thấp hơn Phượng Thiên Tử Mạc một cái đầu, y khó khăn kéo thiếu niên đang muốn siết chết mình ra, khó hiểu hỏi :
-" Vị công tử này, ngươi..."
Nhưng khi thấy thiếu niên nhe răng trắng bóng cười với mình, mà gương mặt của thiếu niên có tám phần giống mình, câu muốn nói đều muốt ngược vào bụng.
-" Phụ thân, bế ta đi !"
Mặc Kinh Phong mắt híp thành trăng lưỡi liềm, nhe răng cười đến vui sướng, nhõng nhẽo như hài tử đòi phụ thân bế.
Trước đây Mặc Đặc rất sủng hắn nhưng chưa từng bế hắn lần nào, lúc đầu hắn cứ nghĩ là bản thân chưa tốt, nhưng sau này biết mình không phải nhi tử của ông ta, hắn mới hiểu.
Không phải con ruột thì làm sao ông ta cam chịu bế hắn ?
Mặc Kinh Phong hoàn toàn không nhận ra lời mình có bao nhiêu kì cục.
-" Phong ca ca, huynh đã là một đại nam nhân rồi đấy !"
Vân Nhược Vũ bất đắc dĩ kéo hắn lại, nói.
-" Ta mới chưa từng được phụ thân bế đâu."
Mặc Kinh Phong bĩu môi.
Lời hắn nói không thể phản bác được, khi sinh ra đã không phụ không mẫu, phải sống tha phương, tình cảnh của hắn đúng là rất đáng thương.
Lúc này nhìn Mặc Kinh Phong như hài tử giận dỗi, nào còn đâu bộ dáng lạnh lùng cự tuyệt các cô nương vây quanh chứ ?
Phượng Thiên Tử Mạc càng mờ mịt không hiểu gì hết.
Phượng Thiên lão gia tử vội ho khan một tiếng, phá giải bầu không khí quái dị này :
-" Nào nào, vào trong rồi chúng ta cùng nói chuyện."
_________________________
-" Vậy ra, đã qua mười sáu năm rồi sao ?"
Phượng Thiên Tử Mạc cười chua chát, lại nhìn Mặc Kinh Phong vui vẻ nói chuyện với Vân Nhược Vũ, chốc chốc lại quay lại nhìn y một cái, ánh mắt như đang đánh giá phụ thân làm y không nhịn được thở dài một phen.
-" Vậy con còn một muội muội à, ta có một nữ nhi nữa sao, nàng đâu ?"
Y hỏi.
-" Nàng đi giải độc rồi, nhất định sẽ sớm trở lại thôi."
Mặc Kinh Phong thanh âm thấp xuống, trong giọng ẩn ẩn lo lắng.
-" Ta hiểu mọi chuyện rồi, đa tạ mọi người vì ta tốn nhiều công sức như thế."
Phượng Thiên Tử Mạc chân thành đa tạ.
Thái Thượng Đại Trưởng Lão vuốt vuốt bộ râu dài, cười ôn hoà :
-" Thiếu chủ thật may mắn, có thể có hai nhi nữ tuyệt vời như thế. Quả là hổ phụ vô khuyển tử !"
Phượng Thiên Tử Mạc không trả lời, ánh mắt có chút âm u, giống như nghĩ tới chuyện gì đó không vui.
-" Ta muốn ra tay với Tứ đại Tông Phái, mọi người có ý kiến gì không ?"
-" A, Thiếu chủ, ngươi lại muốn gây chuyện à, đấu với Tứ đại Tông Phái, tuy rằng ngươi đã là Linh Tịch nhưng nếu sơ xuất xảy ra chuyện gì, cái đám xương già của chúng ta cho dù muốn cũng chẳng giúp ngươi giải quyết hậu quả được đâu."
Danh Sách Chương: