Mặc Kinh Phong rũ mắt, miễn cưỡng nói khẽ :
-" Vậy à ?"
Nam tử đó cho hắn cảm giác quen thuộc, như huyết mạch tương liên. Y bất ngờ xuất hiện sau đó cũng biến mất vô tung vô ảnh. Hắn còn chưa kịp tra rõ thân phận của y nữa.....
-" Nếu Cổ Lạc Tư đã đến Đế Nguyệt Quốc, vậy chắc chắn Cổ Vô Song cũng sẽ tới, huynh tính thế nào ?"
-" Thế nào là thế nào ?"
Thiên Xích Viêm nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu hỏi lại Mặc Kinh Phong, hắn một bộ dáng như chuyện đó không có gì to tát. Mặc Kinh Phong nhìn một bộ dáng này của hắn, không khỏi tức giận trừng lớn mắt với hắn :
-" Cái gì thế nào là thế nào ? Vạn bất đắc dĩ bọn họ cầu thân huynh, Hoàng thượng buộc phải để nàng ta gã cho huynh để hoà hoãn quan hệ hai nước, huynh ăn nói thế nào với Nguyệt nhi ?"
Thiên Xích Viêm như nghe được chuyện cười vui nhất thế gian, không khỏi bật cười lớn, gương mặt tuấn mỹ tà mị nhưng lại là một mảng lạnh lẽo :
-" Đưa tới thì nhận, dù sao ta có vạn cách để khiến đám nữ nhân dong chi tục phấn đó biến mất không dấu vết, vả lại Nguyệt nhi không phải thiếu vài cái dược nhân sao, dược nhân tuy không khó tìm nhưng nếu tự mình đưa lên cửa, từ chối chẳng phải phí lắm sao ? Một bãi bùn đất đáng kinh tởm mà thôi."
Thanh âm của hắn so với Ma quỷ còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần, Mặc Kinh Phong không tự chủ được run rẩy. Tên nam nhân này ngoài Nguyệt nhi ra thì chắc chắn không để bất kỳ nữ nhân nào vào mắt, đến công chúa Cổ Vô Song tài sắc vẹn toàn hắn chỉ xem là bãi bùn dơ bẩn. Mặc Kinh Phong hơi rũ mắt, che đi bi thương nơi đáy mắt. Thiên Xích Viêm yêu muội muội hắn như vậy, kiếp trước cũng vì Mặc Nguyệt mà mạng sống cũng không cần. Kiếp trước là một chuỗi bi kịch, Nguyệt nhi, Thiên Xích Viêm, hắn và những người khác có liên quan đến họ đều nhận được kết cục bi thảm, tất cả đều là do hai kẻ đó, nếu không phải do chúng, Mặc Nguyệt sao có thể bị ngũ mã phanh thây đốt thành tro tàn ? Nghĩ tới hai gương mặt kia, lửa hận của Mặc Kinh Phong cháy lên mãnh liệt......
Thiên Dạ, Mặc Liên, không giết các ngươi báo thù, ta thề sẽ tự sát trước mặt Nguyệt nhi !
Cảm nhận được hận ý ngút trời của Mặc Kinh Phong, Thiên Xích Viêm nhíu mày, khó hiểu.
Hung hăng hạ một quân cờ trắng xuống, lập tức áp đảo cờ đen, Mặc Kinh Phong khó chịu nói :
-" Nói không chừng lần này hoàng thượng sẽ tổ chức kỳ thi tuyển nữ nhân cho huynh đó."
-" Còn phải xem chúng có bao nhiêu bản lĩnh."
Hạ thêm một quân cờ đen xuống, thế cờ lần nữa xoay chuyển, áp đảo cờ trắng. Mặc Kinh Phong nhìn quân cờ đen hoàn toàn vây lấy cờ trắng, dồn vào tử lộ, có chút hơi chán nản nói :
-" Uầy, huynh lại thắng."
-" Là do đệ chơi cờ chưa tốt thôi !"
-" Không đâu, có bao giờ ca ca chơi cờ thắng huynh đâu ?"
Bỗng một giọng nói trong trẻo truyền đến, đem ánh mắt của hai nam tử đều dời qua. Mặc Nguyệt khuôn mặt không trang điểm tỉ mỉ, mái tóc đen dài chỉ được cột hờ bằng một sợi dây màu đỏ. Trên môi nàng treo một nụ cười nhẹ, phong thái ung dung tao nhã bước vào.
Nhìn mỹ nhân như hoạ trước mặt, Mặc Kinh Phong sờ sờ lên mặt mình, không tự chủ được hét lớn :
-" Giống, quả thật như một bản sao của huynh vậy !"
Mặc Nguyệt nghe được câu nói này, bĩu môi khó chịu :
-" Ai là bản sao của huynh ?"
-" Muội sinh sau ta, đương nhiên phải là bản sao của ta rồi."
Mặc Nguyệt đuối lý, ném một ánh mắt khinh bỉ, hừ hừ không thèm nói nữa, mặc cho Mặc Kinh Phong đang vừa sờ sờ mặt, vừa tự ca ngợi mình.
Một đôi huynh muội cãi nhau, Thiên Xích Viêm lòng có chút dịu dàng. Từ ngày hắn sinh ra, bị những người đó bỏ rơi, cho đến khi có nghĩa phụ, rồi tới Đế Nguyệt Quốc này, hắn chỉ có duy nhất hai người này là đối sử với hắn tốt nhất, là bằng hữu duy nhất đối hắn thật tâm, không hề giống như những kẻ chỉ muốn lợi dụng hắn.
Thiên Xích Viêm trầm tư suy nghĩ, khuôn mặt sớm đã phủ một màu đen u ám mà chính hắn cũng không nhận ra, cho đến khi một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt hắn, hắn mới giật mình ngẩng đầu, nhìn gương mặt khuynh tâm thế nhân đang ở phóng đại trước mặt :
-" Viêm, huynh sắc mặt không tốt lắm, sao vậy ? Huynh sốt à ? Hay là khó chịu ở đâu đó ?"
Nàng đem trán mình áp lên trán hắn, kiểm tra xem hắn có nóng không, bàn tay trắng nõn để trên cổ hắn dò mạch. Thiên Xích Viêm cũng không từ chối, mặc cho nàng muốn kiểm tra hắn có sốt hay khó chịu không. Nhưng thực ra hắn rất muốn nói......
Người tu luyện như hắn, có bao giờ bị bệnh gì đâu.
Mặc Kinh Phong đứng một bên không khỏi nhăn mày, vuốt cằm nói :
-" Nguyệt nhi, huynh ấy sao rồi. Lúc nãy trông còn khoẻ mạnh, bây giờ sao lại khó chịu rồi ? Huynh ăn uống không đầy đủ à, hạ nhân trong phủ không chăm sóc cho huynh chu đáo sao ?"
Dừng một chút, Mặc Kinh Phong bùng phát lửa giận ngập trời :
-" Bọn hạ nhân đó dám.....! Viêm huynh, huynh nên đem những hạ nhân vô dụng đó tống khứ hết đi !"
Đáng thương thay hạ nhân trong phủ, Thiên Xích Viêm chỉ vừa tức giận khi nghĩ đến quá khứ nên khiến sắc mặc có chút không tốt, vậy mà hạ nhân trong phủ của hắn lại bị Mặc Kinh Phong ập cho cái mũ không chăm sóc tốt cho chủ tử. Đã vậy còn khuyên can nên bán đám hạ nhân ấy đi.
Ngô Thanh trong bóng tối âm thầm hít một ngụm khí lạnh, khi không lại bị chụp cho cái mũ như vậy, chủ nhân oan quá, oan quá !
Danh Sách Chương: