Mục lục
Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Đế Tử có chút nghi ngờ nhìn, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc vì sao nam nhân trung niên lại cười :

-" Hoàng Kim Điện chủ, ngươi cười cái gì ?"

Hoàng Kim Điện chủ cười ha hả, ý cười trong mắt càng sâu đậm :

-" Gia tộc Phượng Thiên quả đúng là Viễn Cổ Hoàng Tộc, đến Hoàng Tộc Viễn Cổ chúng ta cũng không thể nào so sánh, cho dù đã qua hàng ngàn năm, thiên tài trẻ tuổi lại xuất hiện không ngừng. Từng đời từng đời đều có những người thiên phú trác tuyệt xuất hiện, mang theo tuyệt phẩm huyết mạch. Lại tu luyện ở những phiến đại lục thấp nhất không có dồi dào Linh Khí này, từng bước chiến đấu sinh tử mà đi lên, với đám tiểu thí hài của Hoàng Tộc chúng ta sử dụng đan dược để tu luyện, quả thật đúng là một trên trời, một dưới đất."

Phốc xuy !

Hoàng Đế Tử bật cười, nụ cười dịu dàng ấm áp, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một tầng nhu hoà, nói :

- " Hoàng Kim Điện chủ, Phượng Thiên gia đã suy tàn tới mức này rồi, việc quật khởi không biết có thể hay không, nhưng đặt hết mọi gánh nặng lên vai mấy tiểu bối này, người làm trưởng bối như ta quả thật mất hết mặt mũi."

Hoàng Kim Điện chủ nhìn gương Mặt như thần tiên mỉm cười dịu dàng kia, có chút bất mãn, tiêu sái bước đến bên cạnh hắn, giọng có chút giận dữ :

-" Một Phượng Thiên Tử Mạc mới ở Nguyên Anh cao kỳ tại tuổi hai mươi, một mình cân hết mấy lão quái Nguyên Anh đỉnh phong của các tông phái, không những thế còn đem một lão già Linh Tịch đánh đến chật vật chịu không nổi. Tuy trọng thương nhưng thực lực của hắn vẫn tăng trưởng không ngừng, khi thức tỉnh khả năng đạt đến Linh Tịch là rất có khả năng."

Nói đoạn Hoàng Kim Điện chủ dừng lại, ánh mắt hoàng kim có chút oán hận liếc qua Hoàng Đế Tử.

Từ thời Viễn Cổ tới nay, có thiên tài nào của Hoàng Tộc Viễn Cổ làm được như vậy ?

Thế mà Phượng Thiên Viễn Cổ Hoàng Tộc năm lần bảy lượt đều sinh ra thiên tài tuyệt thế như vậy, nói không bực thì chẳng khác nào nói dối trắng trợn !

Hoàng Đế Tử khoé miệng giật giật.

-" Bây giờ thêm một Mặc Nguyệt song linh căn, à không...là tam linh căn Trúc Cơ cao kỳ dễ dàng đánh bại Trúc Cơ đỉnh phong, còn đem hai Trúc Cơ sơ kỳ xiên thành que thịt. Còn một Mặc Kinh Phong, một Trúc Cơ sơ kỳ đối đầu với hai Trúc Cơ sơ kỳ, tuy không thể đánh bại nhưng cũng khiến đối phương nhìn không ra hình người."

Mà đặc biệt, ba người này đều mang huyết thống thuần khiết nhất của Phượng Thiên Viễn Cổ Hoàng Tộc, hai song linh căn, một tam linh căn. Thật đủ cmn một lũ biến thái !

Hoàng Kim Điện chủ ai oán trong lòng, gương mặt hiện chút trẻ con hờn dỗi, không có chút xíu phong phạm của một Điện chủ.

-" Đi thôi, hôm nay tìm được đám nhóc này, sau này ta bảo nghĩa tử đưa chúng tới."

Hoàng Kim Điện chủ bật cười, vẫy vẫy tay nói. Hoàng Đế Tử ngước mắt nhìn lên trời cao, đáy mắt xẹt qua một tia sáng sau đó ngay lập tức biến mất :

-" Nghĩa tử ? Bối Lạc tiểu tử ?"

-" Câm miệng ! Cái gia tộc đó không xứng với nghĩa tử của ta !".

Hoàng Kim Điện chủ quát lớn, khuôn mặt trầm xuống, sát khí bắt đầu khởi động. Cuồng phong ầm ầm nổi lên, đem không khí xung quanh nén chặt.

Hoàng Đế Tử thở có chút khó khăn, mặt đã tái đi, tuy cùng là lão quái vật, nhưng thực lực của y lại không sánh bằng Hoàng Kim Điện chủ. Đây là một sự chênh lệch rất lớn.

Hoàng Kim Điện chủ thấy bản thân đã phóng thích quá nhiều uy áp, có chút ngượng ngùng thu lại, xoa xoa đầu nói :

-" Xin lỗi, nhưng chỉ cần nghĩ đến cái gia tộc đó ta lại không kiềm chế được."

-" Hà, đúng là....."

Hoàng Đế Tử thở dài, uy áp trong không gian dường như đã hoàn toàn biến mất.

Hoàng Kim Điện chủ không muốn nói nữa, phất tay, không gian dần bị xé rách. Một khe hở màu đen hiện ra, Hoàng Kim Điện chủ thong thả bước vào, bộ dáng tiêu sái, thoải mái. Hoàng Đế Tử cũng biết Hoàng Kim Điện chủ tới đưa mình về, liền thở dài một tiếng, quay đầu bước vào trong khe hở.

Mặc Kinh Phong ở trong phòng cảm thấy nguồn áp lực đè nén đã biến mất mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hắn không biết rốt cuộc nguồn uy áp này đến từ đâu, nhưng lúc đó thân thể hắn như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, thậm chí muốn cử động cũng không thể.

Bỗng ngoài của vang lên tiếng gõ, hắn nhíu mày, hỏi :

-" Ai ?"

-" Kinh Phong, ta muốn chơi với đệ mấy ván cờ."

Giọng nói lạnh nhạt, nhưng không xa cách. Mặc Kinh Phong có chút ngẩn ra, muộn vậy mà Viêm huynh muốn đánh cờ ?

Một đám người dẫn đầu là Mặc Liên tiến vào viện tử của Mặc Nguyệt, khuôn mặt mỗi người như là ăn phải ớt cay, vặn vẹo xấu xí.

Mặc Tâm một thân cẩm y hoa lệ, đầu đeo đầy trâm vàng bước lên trước, lớn tiếng quát nữ tử đứng dưới gốc cây :

-" Tiểu tiện nhân, lại đây quỳ xuống cho ta !"

Nữ tử khoác một chiếc áo lông hồ ly tím tinh xảo, từng hoa văn nổi bật, mềm mại, trông rất tôn quý. Mặc Tâm vừa nhìn liền biết đây là đồ vô cùng tốt, ánh mắt không khỏi hiện lên ghen tị. Thấy nàng không trả lời liền mạnh mẽ tiến lên, miệng vừa mắng :

-" Tiểu tiện nhân, ta nói mà ngươi không nghe, hay ngươi cho rằng bản thân mình là đại tiểu thư ?"

Nàng ta muốn khéo chiếc áo lông hồ ly tinh xảo xuống khỏi người nàng, trên môi treo một nụ cười miệt thị.

Ngươi không xứng mặc thứ quý giá này !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK