Im lặng....
Một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Ai cũng trố mắt nhìn Mặc Nguyệt, sau đó lại dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hoàng hậu. Đến cả Thiên Huyết Tô cũng không biết nói gì, ánh mắt lạnh tanh.
Bị nhiều người nhìn bằng ánh mắt không thiện cảm như vậy, thế còn bị ghép tội danh đủ để tru di cửu tộc, hoàng hậu mặt đỏ tía tai chỉ vào nàng gào lên :
-" Hỗn láo, vô liêm sỉ, bổn cung nói vậy bao giờ, ngươi đừng có xuyên tạc lời bổn cung !!!"
Nói xong bà ta quay qua nhìn Thiên Huyết Tô, mắt đẹp ngập nước điền đạm nói :
-" Hoàng thượng, người phải tin thần thiếp !"
Mặc Nguyệt cười khẩy, giọng càng lúc càng lạnh :
-" Hoàng hậu ! hoàng thượng là vua của một quốc gia, là một người trên vạn người, là thiên tử, người lại nói phụ thân người ngang hàng với hoàng thượng, đây không phải là nói tướng quân cũng muốn làm hoàng đế đi ?"
Hoàng hậu cả người run rẩy, sợ hãi nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt. Bà ta chỉ nói một câu....
Một câu liền biết bị nàng bắt trúng sơ hở. Tội mưu triều soái vị, cả phủ tướng quân gánh cũng không nổi, thật sự bà ta hối hận vạn phần, không nên trêu chọc phải ổ kiến lửa này....nhưng
Trên đời này không bán thuốc hối hận !
Thái tử Thiên Mạc Hành co rụt vào một góc, cực lực che giấu sự có mặt của mình, không dám liếc nhìn hoàng hậu lấy một cái, tay vò chặt cẩm bào đến mức muốn xé nó đi. Gương mặt anh tuấn của Thiên Mạc Hành đã trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc. Y hận...
Hận hoàng hậu ngu xuẩn ! toàn gây chuyện gây bất lợi cho ngôi vị thái tử của y....
Mặc Nguyệt thu toàn bộ hành động của Thiên Mạc Hành, quả thật tên này là một kẻ nhát gan, nàng không hiểu sao y có thể ngồi trên ngôi vị thái tử ? Bất quá y sẽ không dám ra mặt thay hoàng hậu, Mặc Nguyệt cũng lười chú ý. Y với nàng cũng không thù không oán, có trách thì trách hoàng hậu kiếp trước năm lần bảy lượt gây bất lợi cho nàng.
Thiên Huyết Tô trên người nổi lên sát ý, ánh mắt âm trầm bắn thẳng về phía hoàng hậu. Ông vốn dĩ không thích hoàng hậu, kiêu căng tùy hứng, phía sau lại có tướng quân phủ chống lưng, hưởng không bổng lộc lại luôn gây chuyện làm ông đau đầu. Không những thế....
Hoàng hậu từng một tay tạo nên cái chết của nữ nhân ông yêu nhất !!!
Chỉ vì không có chứng cứ, nếu không ông sẽ đem một nhà tướng quân ra chém hết !
Thiên Huyết Tô đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức hạ lệnh bắt người :
-" Người đâu, hoàng hậu cùng tướng quân ý định mưu triều soái vị, tước đoạt mũ phượng, biếm vào lãnh cung, một nhà tướng quân nhốt vào đại lao chờ ngày xử lý, thái tử tước bỏ ngôi vị, Thiên Lan Anh công chúa lập tức đưa về cung, không cho phép ra ngoài !"
Hoàng hậu ngẩn ngơ, bà ta bị phế, cứ như vậy mà bị phế, chỉ vì vài lời nói vô chứng cứ của một người ngoài ?
Thiên Mạc Hành xụi lơ ngồi bệch xuống đất, một câu cũng không nói được, Thiên Lan Anh gương mặt tái mét, đây là muốn giam lỏng nàng ta sao ?
Nàng ta quay qua nhìn Thiên Dạ, ánh mắt cầu cứu nhưng chỉ nhận được cái nhìn hờ hững từ y.
Không ! Hoàng huynh đối nàng ta lúc nào cũng ra sức bảo vệ, tốt với nàng ta, sao bây giờ có thể ngoảnh mặt làm ngơ ?
Thiên Lan Anh nhào tới ôm chân của Thiên Dạ, khóc rống lên :
-" Hoàng huynh.... cứu muội... cứu muội...."
Y lạnh lẽo nhìn nàng ta, phất tay để thị vệ kéo nàng ta đi....
Hoàng huynh ! Hoàng huynh bỏ nàng ta....tâm Thiên Lan Anh rơi vào đáy cốc, ngây người để thị vệ kéo đi.
-" Không ! Hoàng thượng không thể vì lời của một người ngoài mà làm thế được !"
Hoàng hậu hét ầm lên vùng vẫy cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm của thị vệ...
Không ! Không thể như thế !!!!
Hoàng thượng, vì sao ???
-" VÌ SAO ????"
Thiên Huyết Tô không nói gì cả, chỉ chăm chăm vào thái hậu trên giường, mặc kệ hoàng hậu, cuối cùng ông chỉ khẽ lẩm bẩm một câu nhưng lại vào tai Mặc Nguyệt :
-" Bởi vì nàng là....nữ nhi của thiếu tông chủ !"
Đúng vậy ! Bởi nàng là nữ nhi duy nhất của thiếu tông chủ cho nên Thiên Huyết Tô mới tin tưởng nàng. Mà cho dù đó không phải sự thật, ông vẫn sẽ tuyệt đối tin tưởng không nghĩ ngờ !
Mặc Nguyệt chấn động, đôi mắt mở to nhìn nam nhân mặc cẩm bào thêu rồng uốn lượn đang ngồi bên cạnh thái hậu, sao nàng cảm thấy thân phận của nàng không đơn giản....
Thiếu tông chủ ????
Chẳng lẽ nàng không phải nữ nhi Mặc Đặc ? Rốt cuộc là sao ?
Một khắc sau, nàng bình ổn lại tâm tình, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, nàng còn thời gian, sẽ từ từ điều tra sau.
Thiên Huyết Tô lâm vào trầm tư... tướng quân ! đâu ai dám nói tướng quân kia không có tâm tư suy nghĩ mưu triều soái vị ? Thiên Huyết Tô cũng không muốn lưu lại mối hoạ bên cạnh, ngẫm lại một chút ông nói thêm :
-" Ban thánh chỉ, Thiên Dạ sẽ trở thành thái tử !"
Lời ông vừa dứt, tất cả mọi người liền một lần nữa không thể nói gì...đây là hoàng thượng chọn đại một người lên làm thái tử sao ? Một hoàng tử không được sủng ái nhoáng một cái liền trở thành thái tử, mọi chuyện chuyển biến cũng quá nhanh đi ?
Quả thật đúng là tiếng lòng của tất cả người ở đây, Mặc Nguyệt cười lạnh, vị hoàng đế này xem ra đúng là chọn đại một hoàng tử làm bia đỡ, nếu có nhắm thì sẽ nhắm vào thái tử, có chuyện gì thì thái tử gánh hết. Bất quá đối với nàng cũng chẳng có vấn đề gì, mặc cho y có là quân cờ của hoàng thượng, leo càng cao té càng đau, Thiên Dạ bây giờ như đang ở thiên đường nhưng sau đó nàng sẽ cho y biết, thiên đường của y chính là cánh cửa của địa ngục.
Bây giờ vui vẻ nhất không phải là Thiên Dạ cùng phụ nữ Mặc Đặc thì đâu có còn ai. Y dằn xuống nội tâm kích động của mình, ánh mắt không tự chủ dừng trên người nàng. Mặc Nguyệt nói hai câu liền phế được hoàng hậu cùng thái tử, nữ nhân này, y phải có...
Bỗng một thái giám chạy xộc vào, bộ dáng vô cùng chật vật :
-" Hoàng thượng, Đan Y Tông... trưởng lão Đan Y Tông tới bái phỏng !!!"
Danh Sách Chương: