Sao Thái Thượng Trưởng Lão không nhìn ra lời nói của Mặc Kinh Phong có bao nhiêu phần dối trá, nhưng nếu người ta không muốn nói lão cũng ép không được, đành thôi quên đi.
-" Vậy còn con thì sao ? Kinh Phong ?"
Mặc Nguyệt đã là tam linh căn, mặc kệ có phải là Ám linh căn hay không vẫn không thay đổi được nàng là một thiên tài, mười sáu tuổi đã là một Kim Đan trung kỳ, quét mắt cả Tứ Đại Tông Phái cũng không có bao nhiêu người, nếu truyền ra ngoài một thiên tài trẻ tuổi tam linh căn chỉ sợ bất cứ ai cũng sẽ nói nàng là lão yêu bà cải lão hoàn đồng !
-" Song linh căn, Hoả và Phong."
Mắt Phượng Thiên lão gia tử sáng lên, vậy mà lần này may mắn có được hai thiên tài a ! Tuy Mặc Kinh Phong kém hơn Mặc Nguyệt, nhưng vẫn là thiên tài trong thiên tài !
Phượng Thiên Tử Mạc vậy mà có thể sinh được song bào thai bề ngoài vừa đẹp mà lại còn là thiên tài !
-" Nếu là Hoả nguyên tố, vậy lão phu nghĩ, Diệt Thế Chi Kiếm này rất hợp với ngươi."
-" Diệt Thế Chi Kiếm ?"
Mặc Kinh Phong tò mò nhìn thanh kiếm lơ lửng trên không trung toả ra ánh sáng đỏ như lửa cháy, hoa văn uốn lượn như một con Hoả Long kiêu ngạo tung cánh giữa các tầng mây. Thanh kiếm đối với hắn toả ra một sức hấp dẫn lạ thường.
Diệt Thế Chi Kiếm ?
Phượng Thiên lão gia tử : "......"
Đây chẳng phải là...kiếm của Mạc Nhi đã dùng trong trận chiến với Tứ Đại Tông Phái sao ? Thái Thượng Trưởng Lão, người lấy khi nào vậy ?
-" Được, ta lấy cái thanh kiếm này."
Mặc Kinh Phong gật đầu, định đưa tay nắm lấy Diệt Thế Chi Kiếm, lại bị ngăn lại :
-" Thái Thượng Trưởng Lão, đây là kiếm của Mạc Nhi mà ?"
Phượng Thiên lão gia tử sắc mặt không được tốt cho lắm, Diệt Thế Chi Kiếm vốn là bảo vật đã để rất lâu trong bảo khố Phượng Thiên gia, nó được đặt cách trong một căn phòng khoá kín, bản thân Diệt Thế Chi Kiếm lúc nào cũng toả ra luồng khí nóng bỏng da, trước giờ ngoại trừ Thái Thượng Đại Trưởng Lão thực lực cao cường ra thì chưa ai đủ khả năng chạm vào Diệt Thế Chi Kiếm. Cho đến khi tiểu Mạc Nhi mới năm tuổi nghịch ngợm không biết vì sao có thể đi vào trong căn phòng khoá kín đó, còn cầm được Diệt Thế Chi Kiếm !
Lúc đó cả Phượng Thiên Tông thiếu chút bị loạn thành một đoàn, Tiểu Mạc Nhi không những không bị thương mà kể từ khi có Diệt Thế Chi Kiếm, tu vi một hai năm thì tăng lên một lần, làm người ta ghen tị đỏ cả mắt. Huống hồ Tiểu Mạc Nhi chưa bao giờ để Diệt Thế Chi Kiếm rời mình nửa tấc, và nếu ai đó ngoài Tiểu Mạc Nhi dám cả gan chạm vào thanh kiếm, không bị đốt chết thì cũng trở thành phế nhân !
Diệt Thế Chi Kiếm là thành kuếm mang lực lượng cường đại vừa nguy hiểm, nếu Mặc Kinh Phong chạm vào mà bị thương thì sao ?
-" Không sao đâu, gia gia !"
Hắn không tin, bản thân hắn có Hoả nguyên tố mà không thể chạm vào được Diệt Thế Chi Kiếm.
Khi bàn tay Mặc Kinh Phong chạm vào Diệt Thế Chi Kiếm, một luồng lực lượng cường đại theo cánh tay hắn chảy vào cơ thể nhưng lại biến mất ngay tại đan điền, giống như có thứ gì đó hấp thu luồng lực lượng đó.
-" Không ngờ lại là Diệt Thế Chi Kiếm, đáng tiếc nó không hợp với ngươi."
Mặc Kinh Phong bị tiếng nói không biết phát ra từ đâu doạ sợ, cùng lúc đó thanh Diệt Thế Chi Kiếm trong tay hắn run lên, cuối cùng là oanh một tiếng gãy nát thành từng khúc. Mặc Kinh Phong bị chấn lùi về phía sau, miệng hộc ra một búng máu.
-" Cái gì vậy ?"
Phượng Thiên lão gia tử :"..."
Sao lại gãy rồi ?
Thái Thượng Trưởng Lão :"..."
Bảo bối của ta !
Mặc Kinh Phong lau đi vết máu trên môi, nhìn mặt Thái Thượng Trưởng Lão đang rưng rưng như sắp khóc, khoé miệng giật giật.
-" Tiểu tử thối, ngươi là gãy thanh kiếm bảo bối của lão phu, mau mau đền bù cho lão phu !"
-" Đền bù ? Thanh kiếm này gãy cũng đâu phải tại con !"
-" Ngươi chạm vào liền gãy, còn dám nói không ? Mau mau lấy đan dược ra đền bù cho lão phu !"
Uy áp phóng thích, Mặc Kinh Phong hừ lạnh, lôi từ trong ống tay áo ra một bình đan dược ném tới cho Thái Thượng Trưởng Lão. Lão quái vật này vậy mà lấy uy áp áp một tên nhóc con như hắn ép giao đan dược, sau này hắn nhất định phải nhờ Nguyệt nhi động tay động chân vào đan dược của lão mới được.
Thái Thượng Trưởng Lão ngó ngang ngó dọc, như sợ bị ai nhìn thấy vội vàng giấu đan dược vào nạp giới.
Phượng Thiên lão gia tử khoé môi giật giật, hành động của Thái Thượng Trưởng Lão thật giống như tên trộm bị bắt quả tang.
-" Sao huynh lại giao đan dược cho lão quái vật đó ?"
Mặc Nguyệt điều tức chữa trị vết thương xong liền thấy hắn đưa một bình đan dược Tứ phẩm cho lão quái vật liền cảm thấy không thoải mái, mặc dù nàng có ngửi được mùi hương pha lẫn tạp chất của viên đan dược liền biết viên đan dược Tứ phẩm đó chỉ là...phế phẩm khi nàng luyện đan thất bại.
-" Kẻ tức thời là trang tuấn kiệt mà."
Thái Thượng Trưởng Lão không ngại mất mặt mũi quay lại nở nụ cười rạng rỡ với hai người.
-"...muội giết lão nhé ?"
-"..."
Bình tĩnh nào, muội muội. Chúng ta đánh không lại lão...
Mặc Kinh Phong nháy mắt với nàng :
-" Muội biết mà."
-" Huynh lấy lúc nào vậy ? Sao muội không biết ?"
Mặc Nguyệt nhướng mày, nàng nhớ rõ đã đem mấy viên phế phẩm đó ném chung với bã dược liệu xuống hố rác rồi mà ?
-" Huynh thấy nó nằm chung với bã dược liệu trong phòng luyện đan của muội, thấy thú vị nên huynh giữ lại, không ngờ còn có tác dụng."
-"..."
Vậy mà lão không phát hiện ra viên đan dược đó là phế phẩm ? Xem ra mắt lão bị đan dược chọc mù rồi.
Danh Sách Chương: