Choang !
Tiếng hai thanh kiếm chạm vào nhau đến toé ra tia lửa.
Một Ma tu gương mặt quái dị đang cùng Mặc Nguyệt giao chiến, gã ra tay hung bạo tàn ác, luôn nhắm vào điểm yếu của nàng. Mặc Nguyệt ngược lại một tia hoảng sợ cũng không có, hung quang bao phủ đáy mắt, nàng ra tay tàn nhẫn lại chuẩn xác, gã Ma tu ngoài ý muốn bị nàng bức lui.
Mặc Nguyệt dùng Ám nguyên tố hoá thành kiếm sắc bén, nghiêng người tránh một kiếm đâm tới của gã Ma tu, bản thân thuận thế đâm thủng tim của gã.
Thanh kiếm màu đen lấp lánh ánh sáng huyền bí đâm xuyên qua tim gã, gã hộc ra một búng máu, trợn mắt há miệng ngã xuống, co giật một lát rồi nằm im, không còn dấu hiệu của sự sống.
Mặc Nguyệt phẩy phẩy máu dính trên thanh kiếm, ngẩng đầu nhìn về toà nhà cách đó không xa, nheo nheo mắt.
Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm dẫn theo Tiểu Điểu Nhi chiến đấu không biết mệt mỏi, cuối cùng cũng đã lên được tầng thứ tám.
-" Nguyệt nhi."
Mặc Nguyệt quay đầu, nhìn Thiên Xích Viêm một tay dắc Tiểu Điểu Nhi, trên vai Bá Vương Thương Hoả vẫn còn nhảy nhót vui vẻ, cười ra những điệu cười làm người ta tê tái da đầu.
Phía sau hắn thi thể nằm rải rác, có thi thể bị đốt đến cháy đen, trong không khí phản phất mùi thịt nướng.
Nàng mới giết được vài tên, Thiên Xích Viêm đã giết được một núi.
Thật sự là so với người càng tức chết người mà !!!
Mặc Nguyệt thật muốn biết, cấp bậc thực lực của hắn là ở đâu.
Thiên Xích Viêm đi tới nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, mười ngón tay đan vào nhau, Thiên Xích Viêm cười đến híp mắt.
Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm nắm tay bước vào toà nhà, Tiểu Điểu Nhi y y a a chạy vòng quanh, tò mò chạm hết cái này rồi đụng hết cái kia, thích thú vô cùng, lại thấy Dạ Minh châu xinh đẹp toả ánh sáng chói mắt liền vươn lên bẻ nó xuống.
Không sai, chính là bẻ xuống, rất thô bạo.
Mặc Nguyệt trầm mặt một lúc, miễn cưỡng nói :
-" Dẫu gì cũng là Phá Diễm Minh Điểu, cái này thực lực cơ thể vẫn không thay đổi."
-" Đúng vậy."
Nhi tử khí lực thật lớn.
Mặc dù nó vẫn chỉ là một tiểu hài tử bình thường.
Cả ba đồng thời tiến vào truyền tống trận, Tiểu Điểu Nhi còn cầm một viên Dạ Minh châu đập đập xuống đất.
_____________________
Tầng chín, không khí muốn có bao nhiêu âm u đáng sợ liền có bấy nhiêu. Tiểu Điểu Nhi dường như bị doạ sợ, run rẩy nhảy vào lòng Mặc Nguyệt, ôm chặt cổ nàng không chịu buông, vành mắt đã ửng đỏ, chỉ kém khóc lên nữa mà thôi.
Cũng không thể trách nó, ai bảo nhìn tầng chín này như địa ngục vậy chứ, khói màu tím lâu lâu lại xuất hiện lượn lờ xung quanh, nhìn như u linh.
Thiên Xích Viêm cũng không dám buông tay nàng ra, sợ nàng chỉ trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Đi vào trong sâu hơn, cả hai người đều nghe được tiếng hít thở đều đều như có người đang ngủ, lại nghe tiếng xích sắt va chạm vang lên leng keng, leng kenh làm da đầu người ta không khỏi run rẩy. Nếu người tim yếu đi vào đây còn không bị doạ sợ đến bệnh tim tái phát ?
Đi tới gần hai cái cột, Mặc Nguyệt liền bỏ Tiểu Điểu Nhi xuống, từ trong nạp giới rút ra một cái áo choàng lên người Tiểu Điểu Nhi, đó là cái áo thêu Hoàng Kim Thánh Long, lực phòng ngự phải nói cực kỳ tốt, lúc đối chiến với Ma tu, cái áo này đã giúp nàng chặn không ít công kích.
Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm không hẹn mà cùng rút kiếm, một hoả một băng ở trong không gian âm u đặc biệt phá lệ nổi bật, lại trái ngược nhau nhưng vẫn không làm mất sự hài hoà.
Hai người cảnh giác nhìn xung quanh, càng đi sâu vào thì những cột trụ càng được điêu khắc tinh xảo và hoa mỹ hơn, nhưng cũng đã bám không ít bụi bẩn, hiển nhiên là đã lâu không có quét dọn, lại không thấy có hư hại gì.
Đây hẳn là một đại điện khổng lồ.
Bỗng nhiên mặt Thiên Xích Viêm trầm xuống, bàn tay cầm hoả kiếm không tự chủ mà siết chặt, hắn nói :
-" Nguyệt nhi, nơi này...hẳn là cung điện của Thí Thiên Ma Tôn."
Một câu này của hắn làm Mặc Nguyệt thân thể cứng đờ, nàng gian nan cười :
-" Huynh, sẽ không nhận nhầm đi ?"
Mặc Nguyệt từng ở trong giới Ma tu, tuy không phải cường đại như Ma Tôn nhưng cũng không thấp, đương nhiên nàng sẽ biết về các Ma Tôn nhiều hơn.
Trong Ma giới, ai có thể không biết Thí Thiên Tôn giả ?
Chí tôn Ma Tôn thời Viễn Cổ, thần thần bí bí, từng một thời tung hoành khắp đại lục, gần như không có đối thủ.
Nhưng lại biến mất một cách đầy bí ẩn, đã rất lâu rồi không ai biết lão quái vật này ở đâu.
Thí Thiên Tôn giả Mục Tiêu Thiên !
Thiên Xích Viêm cầm lên một cái lá cờ bị gãy rơi trên đất, trên lá cờ còn vẽ một đồ án kỳ lạ.
Mặc Nguyệt mặt đột nhiên xoát cái tái nhợt, đồ án này, nàng đã thấy trên sách cổ, hiển nhiên Thiên Xích Viêm cũng như thế.
Đây là đồ án đại biểu cho Thí Thiên Tôn giả !!!
Bên trong Tàng Bảo Tháp chứa cung điện của Thí Thiên Tôn giả, vậy Ma Tôn bị phong ấn trong này...sẽ không phải là lão quái vật này đấy chứ ?!
Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm mắt liếc nhìn nhau.
Vậy thì phiền phức rồi !
Ma tôn Thí Thiên bị phong ấn bao nhiêu năm, thực lực chắc chắn sẽ không còn như trước nhưng dẫu sao đây cũng là người từ thời Viễn Cổ, không thể giỡn chơi được.
-" Nếu đã tới, vậy vào đây trò chuyện đi, hậu nhân của Phượng Thiên Huyền Vũ."
Danh Sách Chương: