Mặc Nguyệt nhíu chặt mày.
Ý gì đây hả ?
Phốc !
Mặc Kinh Phong ngồi bên cạnh một ngụm nước vừa uống đều phun ra hết, người xui xẻo bị hắn phun trúng là... Mặc Lệ. Nàng ta mặt so với khỉ ăn phải ớt càng thập phần khó coi. Nàng ta muốn bật dậy mắng hắn, lại bị Như Mộng một tay đè lại, mỉm cười đưa cho Mặc Lệ một cái khăn.
-" Tỷ...cái này....muội xin lỗi....muội không cố ý....."
Mặc Liên dựa vào lòng Thuân thị khóc thút thít. Thuân thị đến nữa con mắt cũng không thèm nhìn nàng, chỉ lo dỗ dành nàng ta. Du thị và Mặc Đặc đồng thời nhìn nhau, vận mệnh của Mặc Nguyệt, bọn họ sớm đã không thể nắm trong tay, nhiều lần muốn nàng gả, đều bị nàng quyết tuyệt từ chối, càng đừng nói phía sau nàng có hoàng thượng, thái hậu và cả vương gia đương triều Thiên Xích Viêm. Bọn họ đã không còn khống chế được nàng nữa rồi.
Mặc Kinh Phong nhướng mày, Nguyệt nhi không thể lấy chồng, ngoại trừ do tên huynh đệ tốt nào đó của hắn chứ, cứ mỗi lần có nam nhân nào đó có ý đồ với nàng, còn không phải bị tên đó ném tới phương trời nào ? Vả lại chưa tìm được cha mẹ, nàng làm sao có thể vui vẻ gả đi ?
Mặc Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo quét qua Mặc Liên, tựa tiếu phi tiếu nói :
-" Muội không cần lo lắng cho chuyện của ta, nên lo cho muội đi thì hơn, quản nam nhân của mình cho tốt, trong phủ thái tử ta nghe nói đã có ba bốn tiểu thiếp xinh đẹp quyến rũ, biết đâu sau này có thêm nữa thì sao ?"
-" Thái tử...thái tử chàng.....tỷ tỷ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, cho dù....chàng có thêm vài tiểu thiếp......"
Mặc Liên run run nói, đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc, nói hết câu này như rút cạn sinh khí của nàng ta, nàng ta yếu ớt ngã vào lòng Thuân thị.
-" Nói rất hay, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng....không phải tên nam nhân nào cũng thuộc vào dạng cặn bã như vậy, ca ca đã 16 tuổi rồi, nhưng không có một tiểu thiếp nào hết, vương gia đương triều tuổi này cũng đã 21, 22 không có một tiểu thiếp, nữ nhân muốn lại gần cũng là một chuyện khó khăn. Muội muội, ngươi đúng là lòng dạ rộng lượng."
Cả sảnh đường im lặng không một tiếng động. Mặc Nguyệt tiếp tục nói, từng câu từng chữ đều đả kích Mặc Liên :
-" Ta thật muốn biết muội muội yêu quý của ta, khi muội muội thấy nam nhân của muội lăn lộn trên giường với một nữ nhân khác, muội sẽ có phản ứng thế nào nhỉ, khi có tiểu thiếp xinh đẹp câu được hồn nam nhân của muội, muốn hắn phế muội, đến lúc đó muội sẽ làm thế nào để giữ được vị trí thái tử phi, khi mà nam nhân của muội đứng về phía nữ nhân khác ?"
Mặc Liên run rẩy kịch liệt. Mặc Đặc nhìn không nổi nữa, đập bàn muốn hét lớn, lại thấy cổ họng không thể phát ra tiếng, dưới bụng phát ra từng trận đau đớn khủng khiếp, ông ta chỉ có thể ôm bụng quằn quại dưới đất, khuôn mặt già nua trắng bệch.
-" Ngươi...ngươi đã làm gì phụ thân ?"
Mặc Mai hét lớn với nàng, muốn xông lên bắt lấy nàng, lại bị Mặc Kinh Phong một tát đánh bay, hắn kinh tởm nhìn nàng :
-" Đừng đem bàn tay dơ bẩn của ngươi động vào muội muội ta !"
Mặc Mai ôm mặt còn in năm dấu tay, khóc nức nở.
Nhất thời trong sảnh là một mảnh hỗn loạn, khóc nháo có, la hét có, hoảng sợ có. Mặc Nguyệt không biểu tình nhìn một nhà hỗn loạn, nàng đặt lên bàn cái rương nhỏ, sau đó ném xuống sàn một bình nhỏ, nói :
-" Đây là thuốc giải tạm thời, một tháng sau khi đại hôn muội muội và thái tử, ta sẽ đưa cho thuốc giả độc thật sự. Còn đây là món quà cho ngươi, phụ thân !"
Nàng mỉm cười quay người rời đi, mặc cho Mặc Đặc điên cuồng giật lấy thuốc giải, uống một ngụm hết sạch. Mặc Kinh Phong bỏ lại thêm một câu trước khi rời đi :
-" Ta hy vọng phụ thân sẽ xử lý tốt chuyện ngày hôm nay, nếu truyền ra ngoài, ngươi sẽ có kết cục như thế này đây."
Hắn vỗ vỗ cái rương, quay người theo Mặc Nguyệt rời đi, ly khai khỏi cái nơi toàn mùi hôi thối này.
-" Muội không sợ ông ta sẽ truyền ra ngoài muội bất hiếu, hạ độc phụ thân ?"
Mặc Kinh Phong hai tay vòng qua gáy, bộ dạng lười biếng đi song song bên cạnh nàng.
-" Ông ta không dám."
Hai tên trưởng lão đó gộp lại còn mạnh hơn Mặc Đặc, ông ta sau khi thấy thủ cấp của hai tên trưởng lão đó sẽ hiểu, nếu ông ta dám truyền chuyện này ra ngoài, thủ cấp ông ta sẽ được treo trên tường thành cho vạn người chiêm ngưỡng ! Mặc Nguyệt cười cười, chỉ bỏ lại bốn từ, sau đó không nói nữa. Mặc Kinh Phong thấy nàng không muốn nói, liền thôi, hắn biết muội muội hắn làm gì cũng sẽ có đường lui, cho nên hắn không sợ, mà cho dù có chuyện thì sao ? Hắn sẽ gánh thay nàng. Hắn nợ nàng một kiếp, hắn không bảo vệ nàng chu toàn, không hoàn thành trách nhiệm của một người huynh trưởng, kiếp này trời có sập xuống, hắn cũng sẽ đỡ cho nàng, bảo hộ nàng ở phía sau.
Bên kia, Mặc Đặc thân thể tê liệt ngã xuống, mặt mày tái mét sợ hãi, hai tên trưởng lão được phái đi không những không giết được huynh muội nàng, còn bị nàng cắt lấy thủ cấp. Hai cái thủ cấp đầy máu me cũng doạ cho đám nữ nhân sợ hãi hét toáng lên. Mặc Đặc vội nàng nói :
-" Tất cả nọi chuyện hôm nay, kẻ nào truyền ra ngoài, giết !"
Dứt lời, ông ta ôm cái bụng đau khủng khiếp và cái rương nhỏ rời khỏi đại sảnh, để Du thị xử lý mọi chuyện còn lại.
Danh Sách Chương: