Những đệ tử nói rất hăng say, phần lớn đều là cười khi người gặp hoạ.
Lúc trước rất hung hăng chèn ép bọn họ mà, bây giờ bị Ma Tôn đại nhân đích thân ghé thăm, chắc chắc tư vị không dễ chịu chút nào !
Mặc Nguyệt nghe được, khoé miệng không khỏi co giật, nàng cảm thấy Tứ đại Tông Phái thật xui xẻo, Mục Tiêu Thiên bị phong ấn lâu như vậy, ra được ngoài chắc đã mừng đến điên rồi, lão đây là muốn nói cho toàn đại lục và các Ma Tôn khác, Chí tôn Ma Tôn thời viễn cổ đã quay trở lại.
Còn về Phượng Thiên gia, Mục Tiêu Thiên chắc chắn sẽ không động tới.
-" Tiểu Nguyệt Nhi, con trở về rồi !"
Ba người vừa bước chân vào khu vực phía sau của các Thái Thượng Trưởng Lão lập tức đón nhận một bóng dáng lao đến, Thiên Xích Viêm bình tĩnh kéo Mặc Nguyệt vào lòng, cái bóng vồ hụt liền không làm chủ được tốc độ, cắm đầu xuống đất.
Mặc Nguyệt :"..."
Thật là một cách chào đón đặc biệt.
Cái bóng bật dậy khỏi đất, phủi phủi bụi bẩn, chỉnh lại một chút liền quay lại, muốn nói cái gì đó lập tức chạm phải ánh mắt sắc lạnh âm u của Thiên Xích Viêm, lời muốn nói đều nuốt ngược vào bụng.
Thái Thượng Tứ Trưởng Lão đảo mắt qua Thiên Xích Viêm đánh giá, lại đảo mắt xuống tiểu hài tử phấn nộn đáng yêu đang ôm lấy chân Mặc Nguyệt, ánh mắt phủ một tầng nước, hiển nhiên là đã bị doạ cho sợ hãi.
-" Lão Tứ, bình tĩnh một chút."
Thái Thượng Đại Trưởng Lão dẫn hai người còn lại đi tới, lão vuốt râu trắng, áo bào bay phần phật, như một vị lão tiên cười hiền hậu.
-" Vị công tử này..."
Thái Thượng Đại Trưởng Lão thâm thúy liếc qua Thiên Xích Viêm, lời tất nhiên là muốn Mặc Nguyệt trả lời.
-" Huynh ấy là ta vị hôn phu."
Mặc Nguyệt trả lời rất rõ ràng.
-" A, tự định hôn ước sao, vậy còn tiểu hài kia, không phải là nhi tử hai đứa đấy chứ ? Một con chim ?"
Thái Thượng Tam Trưởng Lão cười mị hoặc, híp mắt phóng mị nhãn cho Tiểu Điểu Nhi.
Mặc Nguyệt không bất ngờ vì Thái Thượng Trưởng Lão có thể nhìn ra bản thể Tiểu Điểu Nhi, nàng không dấu diếm :
-" Nghĩa tử, Thiên Diễm Vũ."
Thái Thượng Trưởng Lão mắt nhìn nhau, đều thấy đáy mắt đối phương là sự bất ngờ.
Thật lợi hại, mới ra ngoài chưa đến ba tháng mà đã có vị hôn phu và cả một nghĩa tử.
Và vị hôn phu này còn là một cực phẩm nam nhân, muốn sắc có sắc, thực lực sâu không lường được !!!
Thiên Xích Viêm quả thật là một nam nhân dung mạo tuyệt mỹ, dáng người thon dài, tóc đen, khuôn mặt như kiệt tác nghệ thuật, là dạng nam nhân ngàn dặm khó tìm, các Thái Thượng Trưởng Lão mắt soi tới soi lui trên người Thiên Xích Viêm.
Càng nhìn càng vừa mắt.
Thiên Xích Viêm mặt lạnh như băng, rất có lễ nghi cúi chào bốn vị Thái Thượng Trưởng Lão.
Đúng lúc Phượng Thiên lão gia tử dẫn Mặc Kinh Phong tới. Mặc Kinh Phong vừa thấy Mặc Nguyệt liền tung tăng chạy tới, cười đến không ngậm miệng lại được.
Hắn cho nàng một cái ôm vô cùng chặt, siết đến Mặc Nguyệt hít thở không thông.
Mặc Kinh Phong cũng rất vui vẻ choàng tay qua cổ Thiên Xích Viêm, nói đến không ngừng, hệt như một đôi huynh đệ tốt lâu ngày không gặp.
Mà quả thật hai người vốn là huynh đệ tốt.
Mặc Kinh Phong nhìn thấy Tiểu Điểu Nhi, ân cần ôm nó lên, cười hỏi :
-" Nghĩa tử của hai người à, thật đáng yêu."
Mặc Kinh Phong vừa nói, Phượng Thiên lão gia tử liền cho hắn một ánh mắt kỳ quái :
-" Sao cháu biết là nghĩa tử, nhỡ đâu là con riêng của..."
Ông liếc qua Thiên Xích Viêm, lời nói lấp lửng.
-" Ha hả, gia gia, Viêm ca không có nữ nhân bên ngoài đâu."
Mặc Kinh Phong khẳng định chắc nịch.
Ánh mắt nhìn Thiên Xích Viêm của đám người Phượng Thiên gia càng trở nên cổ quái, thoáng chốc lại chuyển sang hài lòng.
Một nam nhân như vậy, quả thật là rất đáng hài lòng.
Thiên Xích Viêm không nói lời nào đã lấy được hảo cảm của người Phượng Thiên gia.
Dễ đến khó tin.
_____________________
Mặc Nguyệt, Thiên Xích Viêm, Mặc Kinh Phong đứng trong căn phòng băng, ba người mắt nhìn nhau, cuối cùng là Thiên Xích Viêm miễn cưỡng hỏi :
-" Phượng Thiên thiếu chủ...thật sự là nhi tử Phượng Thiên gia chủ ?"
Hai người hoàn toàn không giống nhau tí nào cả.
Phượng Thiên Tử Mạc đẹp như trích tiên khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhưng Phượng Thiên lão gia tử lại có vẻ thô lỗ và không đẹp như vậy.
-" Đệ cũng rất nghi ngờ điều này."
Mặc Kinh Phong xoa xoa cằm, nói.
-" Ca, Long Vấn Uyên đâu ?"
Mặc Nguyệt đột nhiên hỏi, nàng không cảm nhận được khí tức của ngọn lửa đó ở đâu cả.
-" Gã lâm vào ngủ say rồi."
Mặc Kinh Phong trả lời nàng, sau đó rất hăng say kể một số chuyện cho Thiên Xích Viêm, để hắn biết Long Vấn Uyên là ai.
-" Vậy, giờ chúng ta bắt đầu chứ ?"
Mặc Nguyệt nói.
Mặc Kinh Phong và Thiên Xích Viêm đồng thời gật đầu.
Mặc Nguyệt xuất ra vô số ngân châm, đâm vào các huyệt vị trên người Phượng Thiên Tử Mạc.
Mặc Kinh Phong rút ra một con dao sắc nhọn, kéo tay áo Phượng Thiên Tử Mạc ra, thành thục rạch một đường dài nơi bắp tay Phượng Thiên Tử Mạc, điều kỳ lạ là máu chảy ra không phải màu đỏ, mà là màu đen.
Dương Linh Châu toả ra ánh sáng màu xanh xinh đẹp tuyệt mỹ, xoay tròn lơ lửng trên không trung.
Thiên Xích Viêm vung tay, Quang nguyên tố toả ánh sáng ấm áp bao bọc lấy Phượng Thiên Tử Mạc.
Thời gian dần trôi qua, máu đen chảy ra càng lúc càng ít, một luồng khói đen và chất nhầy nhụa bốc mùi hôi thối trườn bò từ trong vết thương trên tay Phượng Thiên Tử Mạc ra ngoài.
Danh Sách Chương: